Chương 2:
26/12/2024
Chương 1:
26/12/2024
Chương 3:
26/12/2024
Chương 4:
26/12/2024
Chương 5:
26/12/2024
Chương 6:
26/12/2024
Chương 7:
28/12/2024
Chương 8:
28/12/2024
Chương 9:
28/12/2024
Chương 10:
28/12/2024
Chương 11:
28/12/2024
Chương 12:
28/12/2024
Chương 13:
31/12/2024
Chương 15:
31/12/2024
Chương 14:
31/12/2024
Chương 16:
31/12/2024
Chương 17:
31/12/2024
Chương 18:
31/12/2024
Chương 19:
02/01/2025
Chương 20:
02/01/2025
Chương 21:
02/01/2025
Chương 24:
02/01/2025
Chương 22:
02/01/2025
Chương 23:
02/01/2025
Chương 25:
02/01/2025
Chương 26:
02/01/2025
Chương 27:
02/01/2025
Chương 28:
04/01/2025
Chương 29:
04/01/2025
Chương 30:
04/01/2025
Chương 31:
04/01/2025
Chương 32:
04/01/2025
Chương 33:
04/01/2025
Chương 35:
07/01/2025
Chương 36:
07/01/2025
Chương 34:
07/01/2025
Chương 37:
07/01/2025
Chương 38:
07/01/2025
Chương 39:
07/01/2025
Chương 40:
09/01/2025
Chương 41:
09/01/2025
Chương 42:
09/01/2025
Chương 43:
09/01/2025
Chương 44:
09/01/2025
Chương 45:
09/01/2025
Chương 46:
09/01/2025
Ta đứng trước những bức tranh ấy, cảm thấy lòng mình vừa chấn động, vừa xúc động.
Đây là người đã âm thầm quan sát mình bao lâu nay, lưu giữ mọi khoảnh khắc của mình trong tim, không sót một mảnh nào.
Hắn còn hai chiếc hộp gấm tinh xảo, giản dị nhưng đầy phong cách cổ xưa.
Một chiếc đựng toàn bộ những lá thư ta từng gửi cho hắn để hỏi han, chữ viết ngay ngắn nhưng bình thường.
Vậy mà hắn lại cẩn thận gấp từng tờ, trân trọng giữ lại.
Chiếc còn lại chứa những món đồ nhỏ mà Tạ Hựu dùng cỏ kết tặng hắn.
Nhìn thấy những thứ ấy, cảm giác trái tim mình bỗng chốc được lấp đầy.
Thì ra, khi ta không hay biết, đã có một người quý trọng ta đến vậy.
Trước đây chỉ nghĩ rằng Vương Khác là một người quân tử phong lưu, trong sáng như gió xuân sau cơn mưa.
Giờ đây, ta mới hiểu, hắn thâm sâu đầy toan tính, từ lâu đã đặt quyết tâm chiếm được lòng mình.
Nhớ lại những chuyện đã qua, những điều tốt đẹp hắn dành cho ta đều có lý do.
Khi Vương Khác giúp vấn tóc, ta không kìm được mà hỏi: “Chàng bắt đầu để ý đến ta từ khi nào?”
Hắn vừa chải mái tóc dài của ta, vừa ngắm nhìn hình bóng ta trong chiếc gương đồng, ánh mắt tràn đầy nụ cười dịu dàng và rạng rỡ, như cơn gió xuân nhẹ nhàng lướt qua.
“Lần đầu gặp chỉ thấy kinh diễm, nhưng sau trận chiến Hung Nô, lại càng thêm say mê.”
Từ khi quen biết đến nay, luôn là Vương Khác chủ động, còn ta thì bị động tiếp nhận.
Giờ đây, khi lòng ta và hắn đã thông suốt, ta hiếm hoi chủ động một lần.
Hắn rõ ràng rất vui sướng.
Ánh nến đỏ soi cửa sổ, đêm tối sâu thẳm và dạt dào, lửa nến ấm áp như đường chỉ khâu gắn kết hai tâm hồn.
Một cây lê đang rực rỡ hoa đã lặng lẽ áp đảo vẻ yếu ớt của hải đường.
Thì ra, được yêu thương là một cảm giác ngọt ngào như vậy.
Sau khi thành thân chưa đầy ba tháng, ta mang thai.
Mười tháng sau, ta hạ sinh một bé trai cho Vương Khác, đặt tên là Vương Diệu.
Cả Vương phủ đại hỷ, tổ chức tiệc mừng suốt ba ngày trong thành Lạc Dương.
Không lâu sau, Hoàng đế ban hôn, Tiêu Tư Thăng cưới Tạ gia đích nữ, Tạ Sênh, làm thái tử phi.
Hai năm trôi qua, Tạ Sênh sinh cho Tiêu Tư Thăng một hoàng tử, đặt tên là Tiêu Cảnh.
Năm năm sau, Tiêu Tư Thăng lên ngôi Hoàng đế.
Bất chấp sự phản đối của triều thần, y phong Tạ Sênh làm Thục Quý phi, cả đời không lập hoàng hậu.
Y nói: “Ân c.ắ.t thịt cứu mạng, tình tương trợ, suốt đời không thể quên. Dẫu nàng quên, trẫm vẫn sẽ ghi nhớ.”
Hoàn.
You cannot copy content of this page
Bình luận