Chiêu Nô

Chương 45:

Chương trước

Chương sau

Thấy ta chưa nhận lời, nét mặt y mới dịu đi đôi chút.

 

“Tạ Huyên, nàng có thể chờ ta một chút được không?”

 

Y giữ lấy tay áo ta, giọng nói tha thiết mà đầy vẻ khẩn cầu.

 

Một vị thái tử vốn cao quý uy nghi, vì sao lại hạ mình đến mức này?

 

“Tiêu Tư Thăng, đừng nói với ta rằng, ngươi cũng thích ta đấy nhé.”

 

Y chớp mắt, dáng vẻ ngây thơ vô tội: “Ta… Ta không lộ rõ như vậy sao?”

 

Theo lời y, từ lúc rời khỏi Ung Châu đến Lạc Dương, qua biết bao lần sinh tử, y đã sớm nảy sinh tình cảm với ta. 

 

Chỉ là không dám nói ra, sợ rằng sau khi bị từ chối, ngay cả bằng hữu cũng không thể làm.

 

Huống hồ, vì sự cố, ta đã có một đứa con gái, mà y lại là thái tử. 

 

Hoàng đế chắc chắn không thể đồng ý để ta trở thành thái tử phi, bởi lẽ một khi Tiêu Tư Thăng đăng cơ, ta sẽ trở thành hoàng hậu. 

 

Hoàng thất không bao giờ chấp nhận một hoàng hậu mang “vết nhơ” như ta.

 

Nhưng khi nghe tin Vương Khác muốn cưới ta, Tiêu Tư Thăng không thể ngồi yên, bởi nếu ta đồng ý, y sẽ không còn cơ hội nào nữa.

 

Tiêu Tư Thăng là một người tốt, nhưng ta luôn coi y như một đệ đệ, thật khó tưởng tượng có một ngày chúng ta trở thành phu thê.

 

Vì vậy, ta đã từ chối.

 

Tiêu Tư Thăng thất vọng rời đi. 

 

Tạ Hựu thấy y đáng thương, an ủi suốt dọc đường, thậm chí còn tiễn y về Đông Cung và khuyên giải thêm vài ngày.

 

Từ Đông Cung trở về, tối đó Tạ Hựu rúc vào lòng ta, nghịch tóc. 

 

Thấy nữ nhi vẫn chưa buồn ngủ, ta chợt nhớ đến câu con bé nói ở phủ Vương Khác, không nhịn được hỏi: “Niên Niên, vì sao con muốn Vương cữu phụ làm phụ thân?”

 

Nếu Tạ Hựu thật sự mong muốn Vương Khác làm phụ thân, vậy ta đồng ý cũng không sao, chỉ là nương tựa lẫn nhau mà sống. 

 

Nếu Vương gia thực sự gây chuyện, ta cũng không sợ.

 

Tạ Hựu không chút suy nghĩ, đáp ngay: “Vì a mẫu thích Vương cữu phụ! Nên Niên Niên muốn Vương cữu phụ làm phụ thân, như vậy người có thể luôn ở bên a mẫu!”

 

Cái gì? Nha đầu này đang nói bậy gì thế?

 

“Kìa, Niên Niên, đừng nói bậy, a mẫu rất kính trọng Vương cữu phụ.”

 

Tạ Hựu tỏ vẻ bị oan, bĩu môi quay lại nhìn ta, đôi mắt tròn xoe, ngây thơ nhưng ánh lên vẻ dò xét.

 

“Nhưng a mẫu gặp Vương cữu phụ sẽ ngượng ngùng mà!”

 

Thật sao?

 

Ta có chút xấu hổ, khẽ sờ mặt mình. 

 

Có lẽ đúng như người ta nói, người trong cuộc thường mù quáng, còn người ngoài lại nhìn thấu tất cả. 

 

Chỉ là không ngờ, người “chỉ rõ chân tướng” lại là Tạ Hựu – một tiểu quỷ nhỏ như vậy.

 

Ngày Vương Khác đưa sính lễ đến, cả thành Lạc Dương liền xôn xao như nổ tung.

 

Hiểu rõ lòng mình, ta cũng thoải mái nhận lấy sính lễ. 

 

Trong một khoảng thời gian, khắp nơi kẻ vui người buồn.

 

Người vui là bá tánh, thấy được mối lương duyên tốt đẹp này, thật lòng mừng cho ta.

Kẻ buồn chính là những trái tim vỡ vụn khi biết Vương Khác – người mà họ thầm ngưỡng mộ – nay đã có chủ.

 

Ngày thành thân, cả thành Lạc Dương ngập trong sắc đỏ, người người đổ ra đường, trống nhạc vang vọng, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

 

Tạ Hựu kéo Tiêu Tư Thăng đang ủ rũ ngồi vào bàn chính. 

 

Tiêu Tư Thăng uống đến say mèm, miệng thì thào tự nói: “Tình cảm ấy mà, chậm một thời khắc, là chậm cả một đời. Có duyên, chưa chắc đã có phận.”

 

Y cứ lẩm bẩm như vậy, khiến Tạ Hựu lắc đầu liên tục, rồi lại thở dài một hơi.

 

Đáng tiếc, bé con không thể giúp gì. 

 

Dù còn nhỏ, nó cũng hiểu rõ, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. 

 

Chỉ mong sau này có một thiếu nữ nào đó có thể lấp đầy trái tim trống rỗng của thái tử cữu cữu.

 

Sau khi thành thân, ta phát hiện trong phòng Vương Khác treo rất nhiều tranh. 

 

Từng bức, từng bức đều là ta.

 

Có bức vẽ dáng vẻ ta lạnh lùng, trầm ổn khi điều tra vụ án mạng ở hội đèn lồng.

Có bức ta đứng trước doanh trướng Hung Nô, tay xách đầu của Lưu Nguyên, khí thế hiên ngang, rực rỡ.

Có bức vẽ cảnh ta ôm Tạ Hựu, ngủ trưa dưới ánh mặt trời trong sân viện.

Lại có bức vẽ dáng vẻ ta khoác hờ tấm áo, hoảng hốt nhìn hắn…

 

Hết Chương 45:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page