Chiêu Nô

Chương 43:

Chương trước

Chương sau

Ta âm thầm rủa thầm trong lòng: Lừa quỷ chắc! 

 

Quân y đã nói khỏe hẳn rồi, rõ ràng hắn muốn đẩy công lao này cho ta. 

 

Đây không phải lần đầu tiên hắn làm thế, nếu giờ ta còn không nhận ra, thì thật là ngốc nghếch.

 

Thôi thì người đã có lòng, ta cũng không từ chối, liền hạ lệnh tiến quân đến tổ địa của Tiên Ti – động Ca Tiên trên núi Tiên Ti. 

 

Tại đó, ta cử hành nghi lễ tế trời, xử tử cha con Mộ Dung Địch ngay tại chỗ, phong núi Tiên Ti thành lãnh thổ Đại Tấn.

 

Từ đây, Tiên Ti hoàn toàn bị thu phục, trở thành một phần của Đại Tấn. 

 

Triều đình sau khi nhận tin liền thành lập Đô hộ phủ Tiên Ti, giao cho Lý Doanh thống lĩnh bốn vạn hàng binh Tiên Ti, đóng quân trấn thủ nơi đây. 

 

Ta và Vương Khác thì dẫn sáu vạn quân Đại Tấn trở về triều.

 

Ngày đại quân khải hoàn, long nhan rạng rỡ, phong Vương Khác làm Đại Tư Mã Đại tướng quân, nắm giữ toàn bộ binh quyền quốc gia. 

 

Còn ta được phong làm Định Viễn Hầu, ban tám nghìn hộ thực ấp. 

 

Lý Doanh, Dương Bình An cùng với các tướng lĩnh khác cũng được phong thưởng xứng đáng.

 

Khi đến Đông Cung để đón Tạ Hựu, con bé đang cầm bút lông vẽ hình rùa lên mặt Tiêu Tư Thăng. 

 

Ta không rõ là nó to gan, hay Tiêu Tư Thăng đã cưng chiều nó đến mức đấy.

 

May thay, là vế sau.

 

Giờ đây, Tạ Hựu dù miệng lưỡi không chút nương tình với Tiêu Tư Thăng, nhưng hai người đã thân thiết hơn xưa rất nhiều.

 

Khi gặp ta, Tiêu Tư Thăng vẫn đánh giá một lượt từ đầu đến chân. 

 

Thấy dung mạo rạng rỡ, tứ chi đầy đủ, y mới hài lòng, nét mặt thoáng vẻ an tâm.

 

“Ta ngày nào cũng lo, sợ rằng một ngày nào đó Tạ Hựu không nhận được thư nhà của ngươi mà khóc c/h/ế/t.”

 

Ta bật cười, cúi đầu nhìn tiểu nhân nhi đang nắm tay mình: “Niên Niên thường khóc sao?”

 

Tạ Hựu vội vàng lắc đầu, vẻ mặt đầy vẻ chán ghét nhìn Tiêu Tư Thăng.

 

“Rõ ràng là hắn tự buồn đến muốn rơi nước mắt. Có Vương cữu cữu ở đây, mẫu thân tất nhiên sẽ không sao, Niên Niên còn lâu mới lo lắng.”

 

Bị tiểu hài tử nói toạc ra, nét mặt Tiêu Tư Thăng thoáng có chút lúng túng. 

 

Ban đầu, y còn định kéo ta ngồi thêm một lúc, nhưng Tạ Hựu lâu ngày không gặp Vương Khác, rất nhớ hắn, nhất quyết kéo ta đi gặp. 

 

Ta đành đưa Tạ Hựu đến phủ Vương Khác.

 

Đến nơi, Vương Khác đang tắm, ta và Tạ Hựu đợi hắn trong phủ. 

 

Trong lúc đang mải suy nghĩ, vừa ngẩng đầu lên thì thấy cả vườn hoa rực rỡ của Vương Khác đã bị Tạ Hựu giày xéo tan tác, hoa cỏ rơi vãi khắp nơi, cảnh tượng thật thê thảm.

 

Đám gia nhân nhà họ Vương nhìn thấy cũng không cản, cứ đứng yên như cũ, mặt không đổi sắc, vững vàng như núi.

 

Không ngờ rằng chỉ hơn một năm không gặp, Tạ Hựu đã bị Tiêu Tư Thăng nuôi thành một tiểu quỷ nghịch ngợm như thế. 

 

Ta chỉ có thể thầm cảm thán: Gia nhân nhà họ Vương có tố chất quá tốt. 

 

Khi Vương Khác bước ra, vừa vặn nhìn thấy Tạ Hựu đang hái hoa kết vòng hoa. 

 

Ta cảm thấy áy náy, định nói ngày mai sẽ bồi thường, nhưng không ngờ hắn lại mở miệng khen ngợi ngay.

 

Đúng là mình lo lắng quá nhiều rồi.

 

Ta lặng lẽ nuốt lại lời định bồi thường, thầm cảm thấy may mắn vì tiết kiệm được một khoản.

 

Buổi trưa, ta ngồi trong thư phòng của Vương Khác đọc sách, còn hắn thì chơi đùa với Tạ Hựu ngoài vườn hoa một lúc lâu. 

 

Cho đến khi Tạ Hựu buồn ngủ, được gia nhân bế đi nghỉ trưa, hắn mới thay bộ y phục sạch sẽ rồi đến gặp ta.

 

Phải nói thật, dáng vẻ hắn vừa rồi chơi đùa với Tạ Hựu thực sự như một người cha hiền từ.

 

“Đa tạ lang quân đã chiếu cố mẫu tử chúng ta. Sau này, nếu có việc gì cần giúp đỡ, chỉ cần ta có thể làm được, lang quân cứ việc mở lời.”

 

Hắn mỉm cười, chậm rãi nhấp một ngụm trà trong chén, rồi mới ngước mắt nhìn. 

 

Ánh mắt như sóng nước lay động, ánh lên sắc mơ hồ quyến rũ.

 

“Phủ của ta còn thiếu một vị chủ mẫu, không biết nàng có thể giúp ta giải ưu không?”

 

Hết Chương 43:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page