Chương 2:
26/12/2024
Chương 1:
26/12/2024
Chương 3:
26/12/2024
Chương 4:
26/12/2024
Chương 5:
26/12/2024
Chương 6:
26/12/2024
Chương 7:
28/12/2024
Chương 8:
28/12/2024
Chương 9:
28/12/2024
Chương 10:
28/12/2024
Chương 11:
28/12/2024
Chương 12:
28/12/2024
Chương 13:
31/12/2024
Chương 15:
31/12/2024
Chương 14:
31/12/2024
Chương 16:
31/12/2024
Chương 17:
31/12/2024
Chương 18:
31/12/2024
Chương 19:
02/01/2025
Chương 20:
02/01/2025
Chương 21:
02/01/2025
Chương 24:
02/01/2025
Chương 22:
02/01/2025
Chương 23:
02/01/2025
Chương 25:
02/01/2025
Chương 26:
02/01/2025
Chương 27:
02/01/2025
Chương 28:
04/01/2025
Chương 29:
04/01/2025
Chương 30:
04/01/2025
Chương 31:
04/01/2025
Chương 32:
04/01/2025
Chương 33:
04/01/2025
Chương 35:
07/01/2025
Chương 36:
07/01/2025
Chương 34:
07/01/2025
Chương 37:
07/01/2025
Chương 38:
07/01/2025
Chương 39:
07/01/2025
Chương 40:
09/01/2025
Chương 41:
09/01/2025
Chương 42:
09/01/2025
Chương 43:
09/01/2025
Chương 44:
09/01/2025
Chương 45:
09/01/2025
Chương 46:
09/01/2025
Tất nhiên, vẫn còn một số ít may mắn, không ăn cơm hoặc đã nhận ra điều bất thường từ những đám bông.
Bọn chúng vội vã lao về phía chủ trướng, nhưng lại bị chúng ta chặn đứng bên ngoài.
Nghe tiếng động, những kẻ trong trướng vội chạy ra xem xét tình hình, nhưng từng người đều bị Dương Bình An bắn c/h/ế/t.
Chỉ để lại hai kẻ sống sót là Mộ Dung Khuê và thủ lĩnh Tiên Ti, Mộ Dung Địch.
Dẫu hai cha con bọn chúng có dũng mãnh đến đâu, lúc này chỉ có thể nằm gục trên đất, trừng mắt nhìn ta đầy phẫn hận.
Bởi lẽ, trên những mũi tên của chúng ta đã được bôi độc – loại độc mà quân y đặc chế, phát tác nhanh và đau đớn, nhưng không khiến c/h/ế/t ngay.
Khi chúng ta bắt giữ cha con Mộ Dung Địch, quân Tiên Ti nghe theo hiệu lệnh của bọn chúng, thề sống c/h/ế/t không chịu đầu hàng.
Rõ ràng, chúng đã đoán được rằng ta sẽ tạm thời không g/i/ế/t con tin.
Từng đợt binh sĩ Tiên Ti, che kín miệng mũi, liên tục lao tới.
Chúng ta g/i/ế/t đến kiệt sức, mỗi người đều thương tích đầy mình.
Đúng vào lúc ta và Dương Bình An tưởng chừng không trụ nổi, chỉ còn lại hai người, lực lượng mai phục ở hậu phương cuối cùng xông vào.
Trận ác chiến trong quân doanh Tiên Ti kéo dài suốt hai ngày, x.á.c c/h/ế/t chất thành núi, cầm cự được đến khi Lý Doanh dẫn đại quân trở về.
Lúc đến, hắn ta đã tiêu diệt toàn bộ tiên phong doanh và quân đóng dọc đường của Tiên Ti, khí thế bừng bừng, đánh đâu thắng đó.
Quân Tiên Ti thua như núi đổ, sau khi lục soát không thấy gì, ta lập tức ép hỏi cha con Mộ Dung Địch về tung tích giải dược.
“Ta biết ngay Vương Khác chưa c/h/ế/t! Đừng mơ mà biết được giải dược ở đâu!” Mộ Dung Khuê nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt như muốn đồng quy vu tận với Vương Khác.
“Nhi tử của ta nói đúng! Có c/h/ế/t cũng phải kéo Vương Khác chôn cùng!”
Mộ Dung Địch cứng rắn không kém, có lẽ đây chính là khí cốt của người Hồ.
Thời gian chỉ còn lại nửa tháng, nhưng ta không vội.
Bản tính con người luôn có điểm yếu.
Ta không phí lời với bọn chúng, chỉ hạ lệnh giam riêng từng người, để bọn chúng nếm trải sự đau đớn của độc phát.
Mỗi lần chúng định tự sát đều bị người của ta ngăn lại, khiến chúng rơi vào cảnh sống không được, c/h/ế/t chẳng xong.
Ba ngày sau, ta lần lượt phái Lý Doanh và Dương Bình An gặp bọn chúng lúc độc phát, nói rằng giải dược chỉ còn lại một viên.
Ai nói ra giải dược cứu Vương Khác trước, không chỉ được sống, mà còn được phong làm công thần Đại Tấn.
Vì tranh giành viên giải dược duy nhất, hai cha con không còn nghĩ đến tình thân, lần lượt khai ra thành phần giải dược gồm khổ điệp tử, quỷ tử khương, thiên kiều mạch và tiểu diệp lạc lê.
Mặc dù lời khai của hai người trùng khớp, quân y kiểm tra cổ thư cũng xác nhận những vị thuốc này đúng bệnh, nhưng sau khi sắc thuốc xong, ta vẫn sai người ép Mộ Dung Địch và Mộ Dung Khuê uống trước hai bát, rồi mới để Vương Khác dùng.
Sau ba lần uống thuốc, Vương Khác tỉnh lại.
Để loại bỏ hoàn toàn dư độc, quân y lại kê thuốc cho hắn uống liên tục trong bảy ngày.
Sau khi Vương Khác hoàn toàn hồi phục, ta giao cha con Mộ Dung Địch và Mộ Dung Khuê cho hắn xử trí.
Lúc này, độc trong người hai kẻ ấy vẫn chưa được giải, cả hai đã vì độc phát mà không còn hình người.
Trước mặt bọn chúng, Vương Khác chỉ nói một câu đã khiến kẻ khác kinh hồn bạt vía: “Cổ xưa có Hoắc tướng quân lên núi lập đàn trời, sao nàng không noi theo?”
Lời này hắn nói với ta, không chỉ cha con Mộ Dung Địch, ngay cả ta cũng hết sức kinh ngạc.
“Thế còn lang quân thì sao?” Ta hỏi lại.
Hắn mới là chủ soái, nếu xuất quân, người hạ lệnh ắt phải là hắn.
“Thân ta chưa lành, không tiện hành động. Ta sẽ đợi nàng ở trong trướng.”
Nói rồi, hắn yếu ớt tựa vào đầu giường, dáng vẻ như kẻ còn vô cùng suy nhược.
You cannot copy content of this page
Bình luận