Chương 2:
26/12/2024
Chương 1:
26/12/2024
Chương 3:
26/12/2024
Chương 4:
26/12/2024
Chương 5:
26/12/2024
Chương 6:
26/12/2024
Chương 7:
28/12/2024
Chương 8:
28/12/2024
Chương 9:
28/12/2024
Chương 10:
28/12/2024
Chương 11:
28/12/2024
Chương 12:
28/12/2024
Chương 13:
31/12/2024
Chương 15:
31/12/2024
Chương 14:
31/12/2024
Chương 16:
31/12/2024
Chương 17:
31/12/2024
Chương 18:
31/12/2024
Chương 19:
02/01/2025
Chương 20:
02/01/2025
Chương 21:
02/01/2025
Chương 24:
02/01/2025
Chương 22:
02/01/2025
Chương 23:
02/01/2025
Chương 25:
02/01/2025
Chương 26:
02/01/2025
Chương 27:
02/01/2025
Chương 28:
04/01/2025
Chương 29:
04/01/2025
Chương 30:
04/01/2025
Chương 31:
04/01/2025
Chương 32:
04/01/2025
Chương 33:
04/01/2025
Chương 35:
07/01/2025
Chương 36:
07/01/2025
Chương 34:
07/01/2025
Chương 37:
07/01/2025
Chương 38:
07/01/2025
Chương 39:
07/01/2025
Chương 40:
09/01/2025
Chương 41:
09/01/2025
Chương 42:
09/01/2025
Chương 43:
09/01/2025
Chương 44:
09/01/2025
Chương 45:
09/01/2025
Chương 46:
09/01/2025
Khi ấy, hắn khoác trường bào tay rộng màu lục pha tím, chân mang mộc hài, đứng sừng sững dưới cây ngọc lan đang rực rỡ hoa.
Ánh mắt sâu lắng, lời lẽ ôn hòa, không hề có chút khinh thường hay uy quyền áp bức.
Sự tôn trọng và thấu hiểu của hắn khiến lòng ta nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Tạ Huyên nhất định không phụ lòng quân hầu mong mỏi.”
Sau đó, hắn sai người mang đến rất nhiều binh thư và sách vở, giao cho thị nữ của ta là Đinh Lan.
“Hiện nay, ngươi đã là Bình Bắc Tướng Quân, dưới quyền có ba vạn binh sĩ. Trong thời gian dưỡng thai, hãy tranh thủ học hỏi thêm, để sau này có thể gánh vác trọng trách của mình.”
Vương Khác là đại tướng quân, cũng là thượng cấp của ta, việc chỉ dẫn thế này hoàn toàn hợp lý, nên ta vui vẻ đồng ý.
“Nếu có điều gì không hiểu, có thể trực tiếp đến hỏi ta. Về sau, nếu thân thể nặng nề, không tiện đi lại, cũng có thể phái người đưa tin đến.”
Lời nói ôn hòa, nhưng trách nhiệm trên vai càng nặng thêm.
Dẫu vậy, trong lòng ta không hề gợn chút lo sợ, chỉ có quyết tâm đối mặt với tương lai.
Hắn sẵn lòng dạy ta, đương nhiên là điều tốt.
Khắp Đại Tấn này, không ai sánh được tài năng cầm quân của hắn.
“Đa tạ lòng tốt của quân hầu.”
Vương Khác khẽ mỉm cười.
Ánh nắng chiều nghiêng soi lên thân hắn, phủ lên gương mặt phong thần tuấn tú ấy một tầng ánh sáng mờ nhạt, tựa như thần linh hạ thế.
…
Ngày Tư Mã gia bị xử trảm ở chợ, ta cũng đến xem náo nhiệt, nhưng không thấy Tư Mã Địch.
Nghe dân chúng bàn tán mới biết, khi giáp binh vây phủ bắt người, nô bộc của Tư Mã gia như chim muông tán loạn.
Kẻ thì nhân lúc hỗn loạn trộm cắp vàng bạc, kẻ thì g/i/ế/t người trút giận.
Tư Mã Địch c/h/ế/t ngay ngày hôm đó, bị đ/â/m tổng cộng ba mươi hai nhát, c/h/ế/t thảm không sao tả xiết.
Quả thật, kẻ ác trời không dung, thiên đạo báo ứng không sai bao giờ.
Từ đó, ngoài việc đi tuần trong doanh trại, ta dành phần lớn thời gian ở phủ, an tâm dưỡng thai và đọc sách.
Mỗi khi gặp vấn đề không hiểu, ta đều ghi lại, hàng tháng sai người mang sang phủ Vương Khác.
Chỉ một đêm sau đã nhận được những tấm phiến giải đáp do chính tay hắn viết.
Cùng với phiến giải đáp, hắn còn gửi thêm vài món điểm tâm nhẹ dành cho thai phụ, luôn đúng thứ ta đang muốn.
Ta biết, trong phủ mình nhất định có tai mắt của Vương Khác.
Nhưng hắn đã thẳng thắn như vậy, ta cũng không định giấu giếm điều gì, chỉ đơn giản mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tiêu Tư Thăng được phong làm Thái tử, nhưng vẫn thường xuyên đến thăm ta.
Mỗi lần thấy bụng ta ngày một lớn, y vừa lo lắng cho lần sinh nở sắp tới, vừa ánh lên vẻ u sầu khó giấu.
Thoáng chốc, ngày lâm bồn đã tới.
Nhưng đứa trẻ trong bụng bị lệch vị trí, khiến ta khó sinh, dần chìm vào hôn mê, một chân đã bước qua Quỷ môn quan.
Tiêu Tư Thăng bất chấp sự ngăn cản của mọi người, xông thẳng vào phòng sinh, lớn tiếng ra lệnh cho y quan và bà đỡ, giữ mẹ mà bỏ con, nhất định phải bảo toàn tính mạng của ta.
Khi mọi người còn đang bối rối, Vương Khác dẫn theo đại phu phụ sản nổi danh Đại Tấn là Dương Kiến tới.
Dương Kiến không chút hoang mang, sau khi xem xét tình hình, lập tức dùng thuốc canh để giữ khí huyết cho ta, rồi bằng thủ thuật xoay thai tài tình, nhẹ nhàng đưa đứa trẻ về đúng vị trí.
Từ khi Dương Kiến can thiệp, việc sinh nở của ta diễn ra thuận lợi.
Chỉ sau một canh giờ, ta hạ sinh được một bé gái.
Nhìn đứa trẻ nhỏ bé nằm trong tã lót, lòng ta như tan thành dòng nước xuân ấm áp, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Từ nay, ta không còn cô độc nữa.
Tiêu Tư Thăng muốn tốt cho ta, nhưng lời y nói “giữ mẹ bỏ con” thật khiến ta tức giận hồi lâu, không ít lần trách mắng y.
Còn về Vương Khác, người đã cứu sống mẹ con ta, lòng ta cảm kích không sao kể xiết.
You cannot copy content of this page
Bình luận