Chiêu Nô

Chương 36:

Chương trước

Chương sau

Nhưng vì mẫu thân thương hại một sinh mệnh vô tội, khóc lóc van xin, Hạ Nghiệp cuối cùng mới mềm lòng để ta sống.

 

Đứa trẻ đầu tiên của Hạ gia, Hạ Nghiệp cố ý giấu kín chuyện này, Tạ gia cũng không dám hé môi.

 

Thế nên, dù mang họ Hạ, ta lại được sinh ra và lớn lên trong Tạ gia.

 

Không có phụ thân, nhưng mẫu thân đã cho ta trọn vẹn tình yêu mẫu tử.

 

Vì có bà ấy, ta chưa từng biết sợ hãi.

 

Nhưng trời không chiều lòng người. 

 

Sau khi hạ sinh ta, mẫu thân bị mọi người khinh rẻ, còn bị Tạ gia biến thành công cụ để lấy lòng kẻ khác.

 

Vì muốn ta sống tốt hơn, bà ấy chưa bao giờ từ chối những yêu cầu của Tạ gia, chỉ là mỗi lần xong việc đều phải uống một bát thuốc tuyệt tự, khiến cơ thể dần suy kiệt.

 

Nếu không phải bị bệnh mà qua đời, ta còn có thể sống lâu thêm bên bà ấy, cũng không cần trở về Hạ gia – nơi chỉ toàn những kẻ bất nhân.

 

Là con riêng, lại là nữ nhi của một nữ nô, ta ở Tạ gia thường xuyên bị đám con cháu bắt nạt. 

 

Kẻ dưới cũng không ngại chỉ trỏ bàn tán về ta.

 

Khi ấy, ta từng căm hận thế gian. 

 

Nhưng mẫu thân luôn bảo, đây là số mệnh.

 

“Chỉ trách nương sinh ra làm nô, lại có dung mạo này, nương và Tạ gia chẳng qua chỉ là đôi bên lợi dụng. Vì vậy, con không cần oán hận.”

 

Giờ đây, ta lại đối mặt với sự lựa chọn tương tự.

 

Dẫu đứa trẻ trong bụng chỉ là kết quả của ván cờ giữa ta và Lưu Nguyên, nhưng nó hoàn toàn vô tội. 

 

Việc xuất hiện trong bụng ta là số mệnh nó không thể lựa chọn.

 

Nếu ta oán hận Lưu Nguyên mà trút giận lên nó, chỉ cần một bát thuốc phá thai là mọi chuyện xong xuôi.

 

Nhưng ta không yêu Lưu Nguyên, cũng không hận. 

 

Việc kết hợp với hắn ta chỉ là bất đắc dĩ, để chiếm được lòng tin.

 

Đã là duyên phận ông trời an bài, là duyên lành hay nghiệt duyên, ta quyết định giữ lại đứa trẻ này.

 

Còn tương lai ra sao, tất cả đều phụ thuộc vào số mệnh của nó.

 

Để đứa trẻ được đường hoàng ra đời, ta dâng thư tấu báo với Hoàng đế chuyện mình đang mang thai.

 

Lưu Nguyên là thủ lĩnh Hung Nô, con của hắn ta đương nhiên cũng mang dòng m/á/u Hung Nô. 

 

Việc đứa trẻ ra đời không chỉ thể hiện lòng nhân đức của Hoàng đế, mà còn có thể trấn an hơn hai mươi vạn người Hung Nô và ba vạn binh sĩ Hung Nô.

 

Chuyện này vừa được loan ra, triều đình trong ngoài đều xôn xao, bàn tán không ngớt.

 

Ta biết sự tồn tại của đứa trẻ này chắc chắn sẽ khiến Hoàng đế nghi kỵ.

 

Để đảm bảo mọi việc suôn sẻ, ta dùng đến lời hứa mà mình từng nhận từ Tiêu Tư Thăng, nhờ y khuyên giải Hoàng đế giúp.

 

Khi biết chuyện này, y trầm ngâm hồi lâu không nói, lông mày nhíu chặt, sắc mặt cực kỳ khó coi.

 

“Nhất định phải sinh sao?”

“Ừm.”

“Ngươi có biết, sinh hạ nó rồi, đời này ngươi khó mà tái giá?”

“Ta không để tâm.”

 

Tiêu Tư Thăng định nói gì, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, chỉ thở dài. 

 

Đêm ấy, y đích thân tiến cung gặp Hoàng đế.

 

Khi Hoàng đế còn đang do dự, Vương Khác cũng đến. 

 

Chỉ bằng vài lời, Hoàng đế liền quyết định ban chỉ dụ.

 

Thánh chỉ viết: “Tạ Huyên lòng nhân từ, đức hạnh đoan chính, nguyện sinh hạ đứa trẻ để an lòng Hung Nô. Đặc biệt phong làm Nhị phẩm phu nhân.” 

 

Tin đồn nhanh chóng tan biến, không ai còn dám bàn tán gì thêm.

 

Đứa trẻ này, xem như đã vượt qua một bước hiểm trở trong mắt Hoàng đế.

 

Nghe Tiêu Tư Thăng nói, ban đầu Hoàng đế chỉ định thưởng cho ta ít vàng bạc, lụa là, nhưng chính Vương Khác đã hết lòng xin cho ta tước vị phu nhân.

 

Vì thế, ta chuẩn bị chút lễ mọn, tự mình đến phủ Vương Khác để cảm tạ.

 

Tuy nhiên, Vương Khác không nhận. 

 

“Ngươi vì Đại Tấn mà hy sinh đến mức này, những điều này là ngươi xứng đáng nhận được.”

 

“Đứa trẻ này tồn tại, ta cũng có phần trách nhiệm. Ngươi đã quyết định giữ lại nó, vậy nhất định phải dạy dỗ nó trung quân, yêu nước.”

 

Hết Chương 36:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page