Chiêu Nô

Chương 30:  

Chương trước

Chương sau

Vào cuối tháng mười, cỏ úa trải dài tận chân trời, gió tây lạnh buốt thấu xương.

 

Ta lấy cớ sinh thần, xin được tự mình nấu một bát tàu hũ(*), Lưu Nguyên ưng thuận.

 

(*) Nguyên văn là “一碗水引” – 1 chén nước dẫn, nhưng ad không tìm ra thông tin của món này, nên xin phép tự dịch là “tàu hũ”, vì bên TQ có phiên bản cay của món này. 

 

Dù hầu cận bên Lưu Nguyên, nhưng từng cử chỉ, hành động của ta đều không thoát khỏi tầm mắt giám sát.

 

Khi làm tàu hũ, từ binh sĩ theo sát cho đến đầu bếp bên cạnh, không ai tránh né, tất cả đều dõi theo từng động tác trên tay ta.

 

Ta hoàn toàn không để tâm, thái độ vô tư thoải mái. 

 

Nấu xong, ta ăn một bát, còn chuẩn bị thêm một bát cho Lưu Nguyên. 

 

Vì hắn ta thích vị cay, ta lại chuẩn bị thêm một chén dầu ớt nhỏ.

 

Khi mang đến, hắn ta không lập tức động đũa, chỉ dùng đôi mắt vốn luôn âm trầm nhìn chằm chằm bát tàu hũ.

 

Ta hiểu, đây là sợ bị hạ độc.

 

Thế nên ngay trước mặt hắn ta, ta đổ dầu ớt vào tàu hũ, ăn sạch toàn bộ, đến cả nước canh cũng không để sót một giọt.

 

“Thiền Vu đã không tin thiếp, thì thiếp đâu cần ở lại đây? Cứ trở về trướng cũ, ngày ngày bị giam cầm là được rồi.”

 

Ta giữ nét mặt lạnh lùng, dọn dẹp bát đũa, xoay người rời đi.

 

Thấy ta tỏ thái độ, Lưu Nguyên không nổi giận, chỉ dịu giọng gọi lại: “Cớ chi phải đến mức ấy? Làm thêm cho ta một bát nữa.”

 

“Thiền Vu muốn ăn, bảo đầu bếp làm là được.”

 

Ta cố chấp muốn đi, Lưu Nguyên liền nắm lấy cổ tay ta, giọng tuy đã mềm mỏng nhưng không cho phép từ chối: “Làm đi.”

 

Rốt cuộc cũng phải theo ý hắn ta.

 

Lần thứ hai nấu, ta chỉnh lại tóc mai lộn xộn, cài ngay ngắn lại cây trâm lệch trên đầu.

 

Tàu hũ vừa được nấu xong, nhân lúc còn nóng hổi đem đến cho Lưu Nguyên.

 

Ngay trước mặt hắn ta, ta lại nếm một thìa tàu hũ và dầu ớt, rồi hờn dỗi đẩy cả hai món đến trước mặt.

 

“Thiền Vu giờ đã yên tâm chưa? Thiền Vu đã kết minh cùng lang chủ nhà thiếp, sao còn nghi ngờ thiếp sẽ hại ngài?” 

 

“Thiếp vốn nghĩ mình và Thiền Vu tâm ý tương thông, nào ngờ một lòng chân thành của thiếp, rốt cuộc lại chỉ là si tình hoài vọng.”

 

Thấy lời ta mang ý trách cứ, trong lòng vẫn còn uất ức, Lưu Nguyên hiếm khi mỉm cười nhẹ nhõm: “Sao vẫn còn giận? Ta đã hiểu lòng nàng.”

 

Vừa nói, hắn ta vừa ăn hai miếng. 

 

Có lẽ thấy vị nhạt nhẽo, lại thêm dầu ớt theo thói quen.

 

Không lâu sau khi ăn xong, khi hắn ta nhận ra điều bất thường thì cả người đã mềm nhũn, ngã gục bên án thư, chỉ còn có thể dùng ánh mắt phẫn nộ trừng ta.

 

Độc dược phần lớn không thể lập tức đoạt mạng. 

 

Chỉ cần Lưu Nguyên còn thoi thóp một hơi, lớn tiếng kêu cứu, các cận vệ bên trong và binh lính ngoài trướng sẽ xông vào. 

 

Khi ấy, ta tất rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

 

Vì vậy, thứ ta hạ không phải độc dược, mà là mê dược.

 

Vương Khác đã sai người chế tác một cây trâm bạc hình hoa, đặc biệt gắn thêm nhụy hoa bằng ngọc trai. 

 

Mê dược được chế thành những viên nhỏ như hạt gạo, bên ngoài phủ bột ngọc trai và mạ vàng, khéo léo đính lên nhụy hoa bạc, trông không khác gì ngọc trai thật.

 

Khi nấu bát thứ hai, ta mới bỏ mê dược vào nồi. 

 

Bởi ta biết rằng, nếu là bát tàu hũ nhạt nhẽo, Lưu Nguyên sẽ không ăn được mấy miếng. 

 

Thuốc ít như thế sẽ không đủ để khiến hắn ta gục ngã.

 

Nhưng có thêm dầu ớt lại là chuyện khác. 

 

Chỉ cần dầu ớt đủ thơm, hắn ta thường sẽ ăn sạch cả bát tàu hũ, thậm chí uống hết nửa bát nước dùng. 

 

Như vậy, thuốc mới đủ để khiến hắn ta bất tỉnh nhân sự.

 

Còn ta, chỉ nếm một ngụm nhỏ, không hề gặp nguy hại, cũng không có chút khó chịu nào.

 

Nhân lúc Lưu Nguyên hoàn toàn mất đi tri giác, ta lập tức tiến đến, tháo chiếc khăn choàng trên người, quấn ra sau lưng hắn ta. 

 

Dùng toàn bộ sức lực siết ch.ặ.t đến khi người t.ắ.t thở.

 

Dù đang hôn mê, hắn ta vẫn giãy dụa theo bản năng, nhưng không còn chút khí lực nào.  

 

Mà ta, từ đầu đến cuối, không hề nương tay.

 

Hết Chương 30:  .

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page