Chiêu Nô

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Nhưng với thường dân, đó là gia tài cả đời tiêu không hết.

 

Chiếc vòng này từ lâu đã bị khóa c/h/ế/t trên cổ.

 

Ta tìm một chiếc kéo, c.ắ.t đứt vòng, tháo lớp vàng ra, rồi tỉ mỉ c.ắ.t thành từng mảnh nhỏ đều đặn.

 

Làm xong tất cả, ta thay một bộ y phục nam nhân, giấu kỹ số vàng, lại gom được chút lương thực, lập tức rời đi trong đêm.

 

Bên ngoài là con phố xa lạ, trống trải, dưới màn đêm lạnh lẽo, ta chẳng khác nào một cô hồn phiêu bạt.

 

Đêm khuya cấm đi lại, để tránh gặp phải tuần binh, ta đành co ro ngủ tạm dưới bóng tối của một chiếc bàn hàng rong.

 

Chờ đến khi trời sáng, ta sẽ rời khỏi thành. 

 

Thời buổi loạn lạc, chốn nào cũng chẳng yên, nhưng dưới chân thiên tử, ít ra còn có thể sống qua ngày thêm chút bình an.

 

4.

 

Trên mặt có một vết ấn màu đỏ thẫm kinh người, y phục lại cực kỳ tầm thường, vì thế suốt dọc đường không gặp phải rắc rối lớn nào.

 

Chỉ có vài kẻ lưu dân đói khát cậy mình là đàn ông, thân thể cường tráng, liền nghĩ rằng có thể bắt nạt ta, muốn cướp thức ăn từ tay ta.

 

Nhưng chúng làm sao biết, ta là loại người nào? 

 

Ngay cả c.h.ó đ/i/ê/n còn không tranh được với ta, chúng lại dám?

 

Ta rút con d/a/o găm giấu trong ng/ự/c ra, đã làm thì làm cho trót, không chút do dự mà g/i/ế/t c/h/ế/t bọn chúng.

 

Xử lý xong, ta ném th/i th/ể xuống khe núi.

 

Từ đó, bọn chúng chỉ còn là một đống xương trắng bị thú hoang gặm nhấm.

 

5.

 

Một ngày nọ, khi ta ra bờ sông lấy nước, dòng nước bất ngờ cuốn một bóng đen thẫm trôi đến trước mặt ta.

 

Ta cứ ngỡ đó là một xác c/h/ế/t, trong lòng cảm thấy xúi quẩy, toan quay người đi tìm chỗ khác để lấy nước.

 

Bất chợt, một bàn tay tái nhợt, gầy guộc mà cứng cáp tóm lấy tay áo của ta, kéo cả người ta ngã nhào xuống sông.

 

Trong chớp mắt, ta rút con d/a/o găm ra, sát ý tràn ngập, định một nhát đ/â/m thẳng vào cổ kẻ kia.

 

“Xin cứu ta… Ta hứa cho ngươi nghìn vàng…”

 

Mái tóc dài ướt đẫm phủ xuống khuôn mặt y, trông hệt như thủy quỷ. 

 

Dẫu giọng nói yếu ớt, ta vẫn nghe rõ từng chữ.

 

Nhưng ta đã có đủ vàng để sống an nhàn suốt mấy đời, đâu cần thêm nữa?

 

Ánh mắt rơi xuống chiếc túi gấm đeo bên hông y, dưới ánh mặt trời lấp lánh hoa văn hình ngư phù. 

 

Đây chính là vật chỉ quan viên tam phẩm trở lên mới được dùng.

 

“Ta không cần tiền, ta cần quyền.”

 

Trong thời loạn lạc, vàng bạc không phải thứ bảo vệ được mạng sống, mà chỉ có quyền lực mới làm được điều đó.

 

Là một nữ nhân, việc sống sót đã khó, nay nếu còn phải gánh thêm một kẻ bị thương không thể tự lo liệu, chẳng khác nào tự đưa mình vào chỗ c/h/ế/t.

 

Nếu đã phải liều mạng để cứu, cái giá đương nhiên không thể rẻ. 

 

Thấy giọng ta lạnh lùng, ánh mắt chứa đầy tham vọng không chút che giấu, lại thêm hành động dứt khoát khi rút d/a/o đ/â/m, bàn tay y càng siết ch.ặ.t lấy tay áo của ta hơn.

 

“Được, giao dịch thành công.”

 

Y hiểu, việc ta có điều muốn đòi hỏi là một điều tốt, bởi nó nghĩa là y còn cơ hội sống sót.

 

“Đưa ta đến Lạc Dương, ta sẽ ban cho ngươi điều ngươi mong muốn.”

 

“Không thành vấn đề. Chỉ là—”

 

Ta nhanh tay giật lấy túi ngư phù bên hông y.

 

“Trước khi ngươi thực hiện lời hứa, thứ này cứ để ta giữ thay.”

 

Y rất biết điều, đáp lại bằng một giọng điềm tĩnh: “Vậy cứ xem nó như tín vật đi.”

 

Trước mặt y, ta mở ngư phù ra xem thông tin ghi trên đó, dù sao cũng cần biết liệu tên này có đủ khả năng trao điều ta muốn hay không. 

 

“Thì ra ngươi là Quảng Lăng Vương, Tiêu Tư Thăng.”

 

Dù bị giam cầm ở Hạ gia suốt năm năm, nhưng bọn họ luôn coi ta như c.h.ó, nói chuyện chẳng kiêng dè, hơn nữa thế gia thường xuyên qua lại, quan hệ phức tạp. 

 

Tin tức nghe được không ít, thiên hạ thế sự cũng hiểu đôi phần.

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page