Chiêu Nô

Chương 24:

Chương trước

Chương sau

Hắn giơ tay chỉ về phía ta, giọng lạnh lùng mà châm chọc: “Tư Mã lang quân hãy xem, vết thương của lệnh muội có phải giống như của nàng kia không?”

 

Lời nói ấy quả thực như d/a/o đ/â/m vào lòng.

 

Tư Mã Dực đành c.ắ.n răng tiến đến xem, quả nhiên, vị trí vết thương không sai lệch chút nào. 

 

Nhận ra ánh mắt đầy oán hận của Tư Mã Địch, hắn ta bất đắc dĩ thở dài.

 

Trong lòng ngầm hiểu, Vương Khác làm thế chắc chắn lấy cớ chỉ dạy thuật bắn cung để răn đe việc Tư Mã Địch gây chuyện trong phủ.

 

Hành động của Vương Khác khiến ta hả dạ, nhưng cuối cùng lại lôi cả ta vào cuộc, khiến Tư Mã Địch càng thêm căm hận ta. 

 

Trong lòng, ta âm thầm mắng hắn mười lần.

 

Thế nhưng, đời người quả thật trớ trêu. 

 

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, hắn lại trở thành ân nhân của ta.

 

“Về phần nàng ấy, ta cảm thấy rất hợp ý. Không biết cô nương có sẵn lòng nhường lại?”

 

Lời vừa dứt, hành động bắn thương Tư Mã Địch của Vương Khác lập tức lộ rõ ý định báo thù.

 

Tư Mã Địch lúc này đang được người dìu đi trị thương, nghe thấy những lời ấy, tức đến mức suýt nữa ngất xỉu, hàm răng nghiến ch.ặ.t như muốn vỡ vụn. 

 

Vương Khác nào có ý hỏi ý, chưa đợi ả ta lên tiếng, gia nhân của hắn đã bước tới, tháo dây trói cho ta. 

 

Giờ đây, dù ả ta không muốn, cũng không còn cách nào cản trở.

 

“Vậy xin theo ý của lang quân!”

 

Thế là, ta bị Vương Khác mang đi. 

 

Tô Nguyên Nguyên âm thầm lườm ta một cái, bàn tay lại siết chặt lấy vạt áo.

 

Ta không hiểu vì sao nàng ta lại như thế, cho đến khi bắt gặp ánh mắt nàng ta nhìn Vương Khác thì mới vỡ lẽ.

 

Thì ra, người mà nàng ta tự xưng là tâm ý gửi gắm, lại chính là Vương Khác.

 

Lần đầu tiên gặp gỡ thoáng qua, hắn đã trao cho ta lệnh bài, khi ấy ta còn mơ hồ không hiểu. 

 

Nay lại vô duyên vô cớ cứu ta thêm một lần nữa, ta liền chắc chắn, trong lòng hắn nhất định có mưu đồ riêng.

 

Các thế gia đại tộc từ trên xuống dưới đều là phú quý vinh hoa, ngày ngày chi tiêu xa hoa, huống hồ Vương Khác lại là đích tử quý báu của Vương gia. 

 

Mang danh phận cao quý tựa vàng ngọc, dù đã tiết kiệm và kiềm chế, cuộc sống vẫn là cảnh “bếp vàng bàn ngọc.”

 

Ta ở lại phủ Vương Khác dưỡng thương hơn một tháng, hắn chưa từng đến gặp ta một lần, chỉ phái một nhóm tỳ nữ ngày đêm không rời mà hầu hạ.

 

Hắn lệnh cho người mời đại phu điều dưỡng thân thể ta, chữa trị các vết sẹo trên mặt và cơ thể, những loại thuốc quý giá tiêu tốn không khác gì ném vàng ra biển. 

 

Sau đó, hắn lại sai người ngày ngày giúp ta trang điểm, điều chỉnh dung nhan. 

 

Trang phục toàn là gấm vóc hoa lệ, trang sức đều là ngọc ngà châu báu, khiến ta tỏa sáng lộng lẫy, phong hoa tuyệt đại.

 

Với tất cả những điều này, người trong phủ đều nghĩ rằng lang chủ của họ đã động phàm tâm, vì vậy mới giấu một mỹ nhân trong “kim ốc tàng kiều”.

 

Chỉ riêng ta, hiểu rõ hắn giống hệt như Tô Nguyên Nguyên, để mắt tới nhan sắc của ta, không hề liên quan đến tình yêu hay luyến ái.

 

Dù có thể đi lại trong phủ, nhưng không thể ra ngoài. 

 

Hằng ngày đối mặt với những kẻ chỉ biết tuân lệnh Vương Khác, không chút cảm thông hay biết đến nhân tình, sự kiên nhẫn của ta dần cạn kiệt.

 

Lại thêm một tháng nữa trôi qua, cuối cùng Vương Khác đích thân đến gặp mặt.

 

Ta biết hắn có mưu đồ, nhưng không ngờ hắn lại coi trọng ta đến vậy, giao cho ta nhiệm vụ xâm nhập doanh trại quân Hồ, ám sát thủ lĩnh đối phương. 

 

Đồng thời giải cứu Thái tử Tiêu Đỉnh – người đã bị bắt khi đến tiền tuyến chỉ huy chiến sự hồi đầu năm.

 

Mọi chuyện phải bắt đầu từ hai châu Tần và Ung.

 

Năm ngoái, hai châu này chịu nạn đói lớn, bất kể là người Hán hay người Hồ chuyển cư đến đều c/h/ế/t chóc thảm thương. 

 

Triều đình khoanh tay đứng nhìn, thậm chí ngầm cho phép Tiêu Cung thảm s.á.t lưu dân, khiến hàng vạn người sống sót mang lòng căm hận ngút trời, tụ thành phản quân, liên kết với bộ tộc Khương, giao tranh kịch liệt với Tiêu Cung ở vùng Quan Trung.

 

Hết Chương 24:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page