Chiêu Nô

Chương 22:

Chương trước

Chương sau

Sắc mặt nàng ta ngạo mạn, thái độ lạnh lùng: “Ngươi không cần cảm ơn ta. Ta chỉ không thèm hủy hoại thanh danh của người khác mà thôi.” 

 

“Đời này giữa ngươi và ta, chỉ còn lại hận thù.”

 

Phải, từ lúc Tô Nguyên Nguyên tính kế ta, chúng ta đã định sẵn là kẻ thù rồi.

 

Sau khi ta ngất đi, Tư Mã Dực lại sai người trị thương, miễn cưỡng giữ được tính mạng cho ta.

 

Vừa nằm trong phòng chứa củi, thở chưa ra hơi, ta lại bị Tư Mã Địch sai người lôi đến sân luyện võ, trói chặt trên một cây cọc gỗ.

 

Ả ta dạo gần đây đang tập bắn cung, thiếu một tấm bia thú vị.

 

Không biết cố ý hay thật sự không có kỹ năng, ba mũi tên bắn ra không trúng chỗ hiểm, nhưng đều găm vào người ta. 

 

Một ở đùi, một ở chân, một ở cánh tay.

 

Ta cắn răng chịu đựng, không rên một tiếng. 

 

Thấy ta cứng đầu không khuất phục, hứng thú của Tư Mã Địch càng thêm cao.

 

“Đúng là xương cứng.”

 

Quanh sân, đám tôi tớ đều cúi đầu không dám nhìn, ánh mắt không dám lộ chút thương hại.

 

“Ta ghét nhất là đôi mắt này của ngươi.”

 

Ả ta lại giương cung, lần này nhắm thẳng vào mắt ta.

 

Ba mũi tên trước vì dùng lực yếu nên không xuyên quá sâu, nhưng mũi tên này nếu bắn vào mắt, ta chắc chắn sẽ mù.

 

Dây cung kéo căng, mũi tên lao đi. 

 

Ta thấy mũi tên như tia chớp bay thẳng về phía mắt mình.

 

Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một miếng ngọc bội chạm hình rồng bay từ bên cạnh tới, kịp thời đánh lệch mũi tên, để nó chỉ sượt qua thái dương ta.

 

Tư Mã Địch và Tô Nguyên Nguyên cùng lúc quay đầu nhìn về hướng miếng ngọc bội bay tới, vẻ mặt lập tức kinh ngạc.

 

Ta cũng ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy hai bóng người, một lam một trắng, đang đứng ở cổng sân luyện võ.

 

Người đứng trước là Tư Mã Dực, thần sắc cung kính, đứng lui sau.

 

Còn người kia là Vương Khác, vẻ ngoài thanh tú như ngọc, khí chất lạnh lùng tựa sương thu, từng cử chỉ đều tỏa ra phong thái uy nghiêm, cao quý.

 

“Tư Mã lang quân mời ta đến, chính là để nghênh đón như thế này sao?”

 

Ánh mắt Vương Khác lạnh nhạt, vui hay giận đều không lộ ra ngoài, nhưng lời nói thì không hề che giấu sự khinh thường dành cho Tư Mã Dực. 

 

Tựa như việc hắn hạ mình đến đây đã là một ân huệ lớn lao.

 

Nhưng vừa đến đã đụng phải cảnh tượng m/á/u me như vậy, không phải xui xẻo cho hắn sao?

 

“Thuộc hạ của ta nhất thời sơ suất, mong lang quân chớ trách.”

 

Vương Khác đến phủ để cùng với Thái phó bàn chuyện, trước lúc rời đi, Tư Mã Dực cố gắng hết sức mới mời được hắn qua đây, lại không ngờ đụng ngay lúc Tư Mã Địch đang hành hung người. 

 

Nhìn kẻ đầu sỏ gây chuyện trước mặt, đây là lần đầu tiên Tư Mã Dực cảm thấy muội muội mình vô cùng chướng mắt.

 

Thấy Vương Khác đã tỏ vẻ không hài lòng, Tư Mã Dực lập tức phất tay, ra lệnh cho Tư Mã Địch mang ta đi, đồng thời sai người lau sạch vết m/á/u trên đất.

 

Quay lại, hắn ta lập tức nặn ra một nụ cười, hướng về phía Vương Khác, vẻ mặt đầy nịnh nọt, chỉ trong vài giây đã tuôn ra không ít lời hay ý đẹp.

 

Người có thể khiến đích tử của Thái phó phải hạ mình đến mức này, ngoài hoàng đế ra, chỉ có Vương Khác.

 

Nhưng Vương Khác vẫn giữ thần sắc bình thản. 

 

Khi thấy Tư Mã Địch định mang ta đi, hắn dứt khoát cất tiếng ngăn lại: “Khoan đã. Tư Mã lang quân mời ta chỉ giáo thuật bắn cung, chi bằng noi gương lệnh muội, dùng người làm bia sống.”

 

Chỉ cần Vương Khác chịu chỉ dạy, hắn muốn làm thế nào cũng được.

 

Vì vậy, Tư Mã Dực nhanh chóng lên tiếng, ra lệnh để ta ở lại.

 

“Người này đã bị thương không thể nhúc nhích, nhưng một bia sống nhanh nhẹn mới có thể thử thách được kỹ nghệ bắn cung.”

 

Ánh mắt Vương Khác lướt qua mọi người trong sân, cuối cùng dừng lại trên người Tô Nguyên Nguyên.

 

Dùng người thân cận như nàng ta để lấy lòng Vương Khác, lại không cần tự mình ra tay, quả là một mũi tên trúng hai đích.

 

Tất nhiên, điều này còn phải hỏi qua ý của Vương Khác.

 

Hết Chương 22:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page