Chiêu Nô

Chương 17:

Chương trước

Chương sau

Thì ra… tất cả lại là như thế.

 

Những lời nói thương tiếc, hóa ra chỉ là giả dối với mưu đồ khác. 

 

Thiên hạ này, quả nhiên không có lòng tốt nào là vô điều kiện. 

 

Cái mà ta tưởng là sự cứu rỗi, chỉ là một kế hoạch tinh vi mà người khác sắp đặt.

 

“Chữ của nàng ta vẫn xấu xí không chịu nổi, phí hoài cả đống giấy mây này… Nếu không phải dáng vẻ ngờ nghệch của nàng ta thật buồn cười, ta cũng không hứng thú mà cùng nàng ta diễn trò.”

 

Xấu xí không chịu nổi, ngờ nghệch, diễn trò…

 

Ta nhìn bát thịt cừu nóng hổi trong tay và đôi bàn tay đầy vết thương của mình, khoảnh khắc này chúng trở nên thật nực cười. 

 

Chân tình đổi lấy chân tình, từ đầu đến cuối chỉ là một vở kịch tự lừa dối chính mình của ta mà thôi.

 

Giọng nàng ấy… không, giọng nàng ta đầy khinh thường, hờ hững và tiếc rẻ cho giấy mây, một câu nhẹ như mây gió đã đẩy ta xuống bùn sâu.

 

“Tiểu thư vất vả rồi, thêm hai ngày là không cần dây dưa với nàng ta nữa.”

 

“Đem đống chữ này đốt hết đi, để trong phòng thật chướng mắt.”

 

“Nô tỳ đi ngay.”

 

“Đúng rồi, nhất định phải lấy cho được lệnh bài của nàng ta, tuyệt đối không được để xảy ra sơ sót.”

 

“Tiểu thư yên tâm, Tô Cận làm việc luôn cẩn thận.”

 

Trong phòng vang lên tiếng động khẽ, Bích Đào sắp ra ngoài, ta liền nhanh chân ôm bát thịt cừu lẩn vào phía sau thân cây, lặng lẽ chờ nàng ta ôm đống giấy mây luyện chữ ra khỏi viện.

 

Pháo nhục mà mẫu thân ta dạy, Tô Nguyên Nguyên không còn xứng đáng để ăn nữa.

 

Trốn sau thân cây, ta tự mình ăn sạch bát thịt cừu, chôn đĩa xuống đất, chỉ để lại một bình sữa chua, rồi giả vờ như vừa đến để mang khuya thiện cho nàng ta.

 

Việc gả thay, ta bằng lòng hay không, nàng ta nhất định cũng sẽ nghĩ ra cách ép ta lên kiệu hoa nhà Tư Mã Địch. 

 

Nếu không phải hôm nay vô tình nghe được, ta nhất định đã bị trúng kế.

 

Ân cứu mạng, đêm hội đèn lồng hôm ấy đã sớm cân bằng, tiền công làm nô tỳ và tiền chữa bệnh cũng đã trả đủ.

 

Vậy thì, nếu đã sắp đặt gả thay, ta đương nhiên không thể để nàng ta thất vọng.

 

15.

 

Đêm sang canh ba, ánh trăng mờ nhạt. 

 

Ta nằm trên giường, nhắm mắt giả vờ ngủ.

 

Một mùi hương lạ thoảng qua, ta vội nín thở, nhưng đầu óc đã bắt đầu mơ hồ nặng trĩu. 

 

Trước khi chìm vào cơn mê, trong phòng khẽ vang lên tiếng động tìm kiếm. 

 

Không bao lâu, tiếng chân đã đến gần bên giường. 

 

Ta biết, đó là Tô Cận.

 

Hôm rơi xuống nước, cũng chính gã đã cứu ta.

 

Lục lọi một hồi lâu, cuối cùng tìm thấy miếng lệnh bài mà Vương Khác đã trao ở dưới gối.

 

Kỳ lạ thay, lấy được đồ rồi, gã vẫn chưa rời đi.

 

Ánh mắt dừng lại trên người ta, đầy lạnh lùng và xâm phạm. 

 

Đột nhiên, gã cúi xuống, thân hình áp sát, bàn tay bạo dạn mà ngang ngược.

 

Thấy dường như có phản ứng, gã mất kiên nhẫn quay người, chuẩn bị rời đi. 

 

Nhận thấy ta sắp tỉnh dậy, gã cuống cuồng mà rời khỏi phòng.

 

Nếu vừa rồi đứng lên phản kháng, e rằng Tô Nguyên Nguyên sẽ không thật lòng giúp ta, ngược lại còn kinh động kẻ địch. 

 

Khi ấy, muốn thoát thân chỉ càng khó khăn hơn gấp bội.

 

Trong căn phòng tối đen, ta ngồi lặng trên giường, từng lần từng lần cố lau sạch môi bằng vạt áo, nhẫn nhịn mà xua đi cảm giác buồn nôn.

 

Nhưng ta biết, không thể nào lau sạch được.

 

Giống như cái ngày ta bị binh sĩ bắt giữ, thân như lục bình trôi dạt, không nơi nương tựa, để mặc người chà đạp.

 

Đó là nỗi bi ai của ta, cũng là nỗi bi ai của thế đạo này.

 

Miếng lệnh bài Tô Cận lấy đi, vốn chỉ là đồ giả ta vội vàng làm ra. 

 

Tô Nguyên Nguyên muốn nó, chẳng qua vì sợ ta dùng lệnh bài thật để cầu viện Vương Khác.

 

Nàng ta muốn ta rơi vào cạm bẫy mà mình tỉ mỉ bày ra, không còn đường xoay chuyển.

 

Sáng hôm sau, ta vừa thức dậy, Bích Đào đã vội vàng tìm đến. 

 

Hai mắt sưng đỏ, đẫm lệ.

 

Nàng ta nói rằng Tô Nguyên Nguyên đã c/ắ/t cổ tay t/ự s/á/t.

 

Hết Chương 17:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page