Chiêu Nô

Chương 16:

Chương trước

Chương sau

Nhìn thấy nét chữ ta vừa luyện, nàng ấy nhặt lên, ngắm nghía thật kỹ rồi không ngần ngại khen ngợi: “Chữ của A Huyên ngày càng tiến bộ, nét bút mạnh mẽ, khí vận sinh động.”

 

Ta tự biết chữ mình chưa đạt tới mức đó, chỉ khẽ đáp lại: “Là do tiểu thư dạy tốt.”

 

Trong câu chuyện, nàng ấy nói đến món thịt cừu nướng lò mà mình thèm ăn đã lâu, chỉ tiếc rằng người Hồ ở Lạc Dương biết làm món này đã về quê mấy ngày trước, đầu bếp trong phủ làm thế nào cũng không thể tái hiện được hương vị hoàn hảo.

 

Ngoại tổ mẫu của ta vốn là người Tiên Ti, rất giỏi làm món thịt nướng này. 

 

Chỉ tiếc rằng, ngoại tổ mẫu thân là nữ nô, đã bị nhà họ Tạ hành hạ mà qua đời sớm. 

 

Ta chưa từng được thưởng thức món thịt ngoại tổ mẫu làm.

 

Tuy nhiên, mẫu thân ta đã kế thừa tay nghề của ngoại tổ mẫu. 

 

Mỗi dịp Tết đến, bà ấy sẽ mang theo ta cùng chuẩn bị. 

 

Thịt cừu tươi được thái lát, trộn cùng với đậu xị, hành trắng, gừng, tiêu và muối, sau đó nhồi tất cả vào trong dạ dày cừu đã rửa sạch.

 

Bà ấy đào một hố lửa trong sân, đốt than cho nóng đỏ, rồi dọn hết than ra, đặt dạ dày cừu vào hố, phủ tro nóng lên, tiếp tục đốt lửa. 

 

Chẳng bao lâu, cả sân tràn ngập mùi thơm của thịt, khiến ai ngửi thấy cũng phải thèm thuồng.

 

Mẫu thân ta năm xưa làm pháo nhục ngon tuyệt, bí quyết nằm ở mật ong. 

Không chỉ khiến thịt có màu sắc sáng bóng, ngọt thanh mà còn giúp khử đi vị béo ngậy của thịt dê. 

 

Thế nhưng, tất cả đều là chuyện của năm xưa. 

 

Đến cả làm điềm thang còn đã lạ lẫm, huống hồ pháo nhục, không rõ sẽ ra sao.

 

Dẫu vậy, vì Tô Nguyên Nguyên muốn ăn, ta cũng nguyện thử một lần. 

 

Nghĩ bụng muốn cho nàng ấy một niềm vui bất ngờ, ta lén lút nhờ ma ma trong bếp mỗi ngày mang về cho mình hai cân thịt dê và một cái dạ dày dê. 

 

Sau khi luyện chữ xong, ta lại trốn vào bếp làm pháo nhục.

 

Khi thái thịt, ta cẩn thận c.ắ.t thành từng lát mỏng đều đặn, không ngờ việc này còn khó hơn g/i/ế/t người, sơ ý c.ắ.t vào ngón tay. 

 

Ta vốn chưa từng làm nữ công, khi khâu dạ dày dê, cây kim thêu thật khó điều khiển, mười ngón tay bị kim đ/â/m thủng đến bảy ngón.

 

Đến khi pháo dạ dày, lửa không chuẩn, lúc thì còn sống, khi thì cháy khét như than, ngón tay chưa bị kim đ/â/m thì cũng bị lửa làm bỏng. 

 

Ta tự thấy mình ngu ngốc, thật buồn cười, không làm nổi việc tinh tế nào.

 

Mãi đến năm ngày sau mới hoàn thành. 

 

Đêm đấy, ta đem dạ dày dê đã pháo kỹ xử lý sạch sẽ, còn chuẩn bị thêm một vò sữa chua, nhân lúc nóng đem đến cho Tô Nguyên Nguyên. 

 

Vừa hay, ta gặp Lưu Phương – tỳ nữ thân cận của nàng ấy – tại viện sau, nói là đang đem kinh thư cầu phúc Tô Nguyên Nguyên chép cho tổ mẫu.

 

Có lẽ các tỳ nữ đều bận rộn, khi ta đến trước cửa phòng Tô Nguyên Nguyên, không thấy ai canh gác hay truyền báo.

 

Định gõ cửa, chợt nghe bên trong có tiếng nói chuyện của Tô Nguyên Nguyên và tỳ nữ khác là Bích Đào. 

 

“Chỉ còn hai ngày nữa là đến hôn kỳ, mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa. Đến lúc đó, tiểu thư giả ý tự s.á.t để dụ Hạ Huyên thay mình xuất giá, vậy là không cần phải nhảy vào hố lửa nhà Tư Mã Địch nữa.”

 

“Thật may có nàng ta. Nhưng việc chưa thành, giờ vui mừng còn quá sớm.”

 

“Tiểu thư đối đãi với nàng ta thân thiết, chuẩn bị sính lễ, y phục, ăn cùng ở cùng, khiến nàng ta cảm kích không ngớt. Ngày ngày thúc giục luyện chữ, nàng ta cảm tạ tận đáy lòng.” 

 

“Cả trăm chiếc đèn Khổng Minh càng làm nàng ta một lòng trung thành. Vì một câu nói của tiểu thư, nàng ta rúc trong bếp khổ sở làm pháo nhục suốt năm ngày. Dẫu nàng ta không tình nguyện, chúng ta vẫn còn thu.ố.c trong tay. Tiểu thư hà cớ gì phải lo lắng?”

 

“Nàng ta đề phòng quá nặng, bằng không, ta đã không cần nhiều lần thi ân, trước ngày gả thay, mọi sự vẫn có thể thay đổi.”

 

Hết Chương 16:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page