Chương 2:
26/12/2024
Chương 1:
26/12/2024
Chương 3:
26/12/2024
Chương 4:
26/12/2024
Chương 5:
26/12/2024
Chương 6:
26/12/2024
Chương 7:
28/12/2024
Chương 8:
28/12/2024
Chương 9:
28/12/2024
Chương 10:
28/12/2024
Chương 11:
28/12/2024
Chương 12:
28/12/2024
Chương 13:
31/12/2024
Chương 15:
31/12/2024
Chương 14:
31/12/2024
Chương 16:
31/12/2024
Chương 17:
31/12/2024
Chương 18:
31/12/2024
Chương 19:
02/01/2025
Chương 20:
02/01/2025
Chương 21:
02/01/2025
Chương 24:
02/01/2025
Chương 22:
02/01/2025
Chương 23:
02/01/2025
Chương 25:
02/01/2025
Chương 26:
02/01/2025
Chương 27:
02/01/2025
Chương 28:
04/01/2025
Chương 29:
04/01/2025
Chương 30:
04/01/2025
Chương 31:
04/01/2025
Chương 32:
04/01/2025
Chương 33:
04/01/2025
Chương 35:
07/01/2025
Chương 36:
07/01/2025
Chương 34:
07/01/2025
Chương 37:
07/01/2025
Chương 38:
07/01/2025
Chương 39:
07/01/2025
Chương 40:
09/01/2025
Chương 41:
09/01/2025
Chương 42:
09/01/2025
Chương 43:
09/01/2025
Chương 44:
09/01/2025
Chương 45:
09/01/2025
Chương 46:
09/01/2025
Khoảnh khắc ấy, thời gian như dừng lại, yên tĩnh và đẹp đẽ lạ thường.
Đêm càng về khuya, chúng ta vội vàng quay trở lại phủ.
Khi vào thành, lính gác vẫn đang nghiêm ngặt tra xét, dựa vào hình ảnh trên cáo thị để bắt ta.
Lúc bọn họ vén rèm xe lên, ta ung dung ngồi bên cạnh Tô Nguyên Nguyên, bình tĩnh đối diện ánh mắt của họ.
Chỉ nhìn qua một cái, họ liền cho xe chúng ta đi tiếp.
Nhưng không may, một cỗ xe ngựa khác đột nhiên bị kinh động, ngựa hoảng loạn lao thẳng vào xe chúng ta.
Xe chao đảo mạnh, ta nhanh tay giữ lấy Tô Nguyên Nguyên, giúp nàng ấy không bị đập đầu vào thành xe.
Chẳng mấy chốc, từ trong xe ngựa bên kia vang lên tiếng quát tháo đầy tức giận của một nữ nhân.
Là Tư Mã Địch!
Ả nghiêm giọng quát mắng tên thị vệ đánh xe, ra lệnh về phủ nhận phạt.
Còn với chúng ta, vốn là người bị hại, lại bị tỳ nữ của ả ta trút giận không thương tiếc.
Tô Nguyên Nguyên nghe vậy, vén rèm bước xuống xe, dịu giọng xin lỗi.
Ta thì vẫn ngồi yên trong xe, không dám lộ mặt.
Tư Mã Địch đã từng nhìn thấy gương mặt ta ở cự ly gần, nếu bị nhận ra, hậu quả thực không thể tưởng tượng.
Nghe thấy giọng nói của Tô Nguyên Nguyên, Tư Mã Địch liền vén rèm xe mình lên.
Giọng điệu châm chọc, đầy mỉa mai của ả ta khiến người khác khó chịu vô cùng: “Thì ra là đại tẩu tốt của ta đây mà…”
“Vẫn chưa thành hôn, tiểu thư đây cố tình khiến ta xấu hổ sao?” Tô Nguyên Nguyên mỉm cười e lệ, ngón tay vân vê chiếc khăn tay, cúi đầu thẹn thùng: “Ngày đó sắp đến rồi, nếu đã là tẩu tẩu, chuyện hôm nay coi như bỏ qua.”
Tư Mã Địch hiếm khi dịu giọng như vậy, có vẻ khá ưa thích Tô Nguyên Nguyên.
Cũng đúng thôi, Tô Nguyên Nguyên dáng vẻ đoan trang, dung mạo nhỏ nhắn thanh tú, tính cách dịu dàng hiền hòa, nhìn qua đã thấy vô hại.
Thêm vào đó, nàng ấy khéo ăn khéo nói, khiến mọi người không nỡ đối xử tệ bạc.
“Hôm nay ngựa hoảng loạn, tiểu thư hãy cẩn thận hơn.”
“Đa tạ tẩu tẩu nhắc nhở, chỉ là trò vặt của kế mẫu ta thôi.”
Tô Nguyên Nguyên gật đầu, dịu dàng đáp lại, còn chu đáo dặn dò thêm vài câu rồi mới lên xe, cùng với ta quay về phủ.
Ngồi trong xe nghe đoạn đối thoại giữa hai người, ta không khỏi giật mình.
Không ngờ Tô Nguyên Nguyên và Tư Mã Địch, hai người tưởng chừng khác biệt như trời với đất, lại có mối liên hệ như vậy.
May mắn thay, Tô Nguyên Nguyên không nhận ra ta chính là người mà phủ Thái phó đang truy bắt.
May mắn thay, nàng ấy chỉ biết ta tên là Hạ Huyên.
Nhưng xem ra, ở lại nhà họ Tô lâu dài không phải kế sách ổn thỏa, ai dám chắc một ngày nào đó ta sẽ không đụng độ với Tư Mã Địch lần nữa.
Nghe nói bảy ngày nữa là hôn lễ của Tô Nguyên Nguyên và Tô Mã Dực.
Tô Nguyên Nguyên đối xử với ta rất tốt, trước ngày nàng ấy thành hôn, ta muốn làm gì đó.
Đợi đến hôm nàng ấy xuất giá, ta sẽ tìm cơ hội rời khỏi nhà họ Tô.
Từ đó, mỗi người một ngả, cầu chúc bình an.
14.
Ánh nắng ấm áp, buổi trưa Tô Nguyên Nguyên đang ngồi nghỉ ngơi dưới bóng cây trong sân, còn ta thì ở bên cạnh tập viết.
Biết ta biết chữ nhưng không nhiều, nàng ấy đã dạy ta một thời gian.
Hiện tại, việc đọc hiểu các sách vở thông thường không còn là vấn đề, nhưng chữ của ta nếu đem so với nét chữ nhỏ xinh như hoa của nàng ấy, quả thật là buồn cười không chịu nổi.
Vì thế, nàng ấy luôn nhắc ta mỗi ngày phải dành thời gian luyện viết một chút.
Ta thích luyện chữ, vì việc ấy khiến lòng người trở nên bình tĩnh, như lạc vào một thế giới quên cả bản thân, tạm thời không cần bận tâm đến những rối ren của thế gian.
Trước kia chưa từng có cơ hội tận hưởng những khoảng thời gian thanh bình như thế này, giờ đây, tất cả những điều này khiến ta bắt đầu nảy sinh cảm giác luyến tiếc.
Một cánh hoa rơi nhẹ xuống giữa đôi mày của Tô Nguyên Nguyên.
Có lẽ thấy ngứa, nàng ấy khẽ cử động và tỉnh giấc.
You cannot copy content of this page
Bình luận