Chương 2:
26/12/2024
Chương 1:
26/12/2024
Chương 3:
26/12/2024
Chương 4:
26/12/2024
Chương 5:
26/12/2024
Chương 6:
26/12/2024
Chương 7:
28/12/2024
Chương 8:
28/12/2024
Chương 9:
28/12/2024
Chương 10:
28/12/2024
Chương 11:
28/12/2024
Chương 12:
28/12/2024
Chương 13:
31/12/2024
Chương 15:
31/12/2024
Chương 14:
31/12/2024
Chương 16:
31/12/2024
Chương 17:
31/12/2024
Chương 18:
31/12/2024
Chương 19:
02/01/2025
Chương 20:
02/01/2025
Chương 21:
02/01/2025
Chương 24:
02/01/2025
Chương 22:
02/01/2025
Chương 23:
02/01/2025
Chương 25:
02/01/2025
Chương 26:
02/01/2025
Chương 27:
02/01/2025
Chương 28:
04/01/2025
Chương 29:
04/01/2025
Chương 30:
04/01/2025
Chương 31:
04/01/2025
Chương 32:
04/01/2025
Chương 33:
04/01/2025
Chương 35:
07/01/2025
Chương 36:
07/01/2025
Chương 34:
07/01/2025
Chương 37:
07/01/2025
Chương 38:
07/01/2025
Chương 39:
07/01/2025
Chương 40:
09/01/2025
Chương 41:
09/01/2025
Chương 42:
09/01/2025
Chương 43:
09/01/2025
Chương 44:
09/01/2025
Chương 45:
09/01/2025
Chương 46:
09/01/2025
Lại thêm thân phận Đại tướng quân đương triều, có thể tưởng tượng hắn tôn quý đến nhường nào.
Vậy mà giờ đây, một người như thế lại bất ngờ đưa tay ra giúp đỡ ta, quả thật vừa kinh ngạc, vừa khó hiểu.
Sau sự việc, vì ta ra tay g/i/ế/t người để cứu người, mà kẻ bị g/i/ế/t chỉ là hai tên vô lại không ai tiếc thương, nên không ai truy cứu trách nhiệm của ta.
Mọi chuyện, cứ thế mà khép lại.
13.
Đến ngày sinh thần của Tô Nguyên Nguyên, phủ Thượng thư mở tiệc lớn, khách quý tề tựu đông đủ.
Tư Mã Địch, với danh phận đích nữ của Thái phó, đương nhiên cũng có mặt.
Để tránh chạm mặt ả ta, ta tìm cớ ra sau bếp phụ giúp.
Ta không biết nấu ăn, cũng không muốn mang thức ăn lên tiền sảnh, liền chọn việc nhóm lửa mà làm.
Tỳ nữ vốn phụ trách việc này thay y phục sạch sẽ, đội vai ta đi lên trước để giúp dọn bàn.
Khi ta đang bận tay, các thím nhặt rau trong bếp bắt đầu chuyện trò.
“Nghe bảo đám quý nhân phía trước nói, Quảng Lăng Vương đã từ hôn với đích nữ Thái phó rồi!”
“Sáng nay tin tức lan truyền khắp nơi. Hoàng thượng thì không nói gì, nhưng mụ đàn bà hung hãn đó lại làm ầm ĩ một trận, mất mạng không ít người.”
“Suỵt! Ngươi không muốn sống nữa sao? Nói năng cẩn thận chứ!”
“Sợ gì, nàng ta không tới đây đâu mà lo.”
“Nhưng mà cái tính hung hãn ấy không phải ngày một ngày hai, hôn sự đã định mấy năm, sao tự dưng lại bị từ hôn thế?”
“Nghe nói là vì một nữ nhân, chính là người mà phủ Thái phó huy động khắp thành truy tìm ấy.”
“Là nàng ta sao? Ta thấy trên cáo thị, người đó nhìn thật thô kệch xấu xí. Quảng Lăng Vương phong thái thanh tao nhường ấy, sao hết vướng vào đàn bà hung ác, lại đến loại vừa xấu vừa quê?”
“Ai mà biết được… Chúng ta chỉ là ngồi nghe cho vui thôi mà.”
Tiệc tàn, cô nương phụ việc nhóm lửa thay ta không trở lại.
Nghe nói nàng ấy bị công tử nhà Hộ bộ Thị lang nhìn trúng, phải đi hầu hạ.
Chuyện này là phúc hay họa, không ai rõ.
Khi quay về viện của Tô Nguyên Nguyên, nàng ấy đã chờ sẵn trong phòng.
Ta mang bát canh ngọt đã chuẩn bị từ sáng đến dâng cho nàng ấy, rồi nhanh chóng dùng tay áo che đi những vết phồng rộp đầy trên tay.
“Ta chỉ biết làm món này. Hôm nay là sinh thần của tiểu thư, ta chẳng có gì, lấy bát canh này thay cho tấm lòng.”
Mỗi khi đến sinh thần của ta, mẫu thân đều nấu món canh này cho ta ăn.
Những ngày sống trong nhà họ Tạ không dễ dàng gì, chỉ có bát canh ấy là ngọt ngào.
Ta từng nghĩ, sẽ học món canh này từ mẫu thân, rồi mỗi sinh thần của bà ấy, ta sẽ tự tay nấu để dâng lên.
Nhưng khi vừa học xong chưa được bao lâu, bà ấy đã rời xa mãi mãi.
Giờ đây, nhìn bát canh trước mắt, ta lại cảm thấy như đã trải qua một kiếp khác vậy.
“Ngọt nhưng không ngấy, thanh mát tận đáy lòng. Bữa tiệc hôm nay bày ra vô số sơn hào hải vị, nhưng bát canh ngọt của A Huyên mới hợp khẩu vị ta nhất.”
Tô Nguyên Nguyên khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy ý cười, rồi kéo tay ta: “Ta cũng có món quà muốn tặng ngươi. Đi thôi.”
Nàng ấy hào hứng gọi thêm thị vệ Tô Cận, cùng ra ngoài phủ.
Khi đến một vùng đất trống, nàng ấy vỗ tay ra hiệu.
Hàng trăm chiếc đèn Khổng Minh từ từ được thả lên trời.
Ánh sáng dịu dàng của đèn chiếu rọi cả dải ngân hà tối mịt, tạo nên một cảnh tượng tuyệt mỹ.
“Dù không biết sinh thần của ngươi là ngày nào, nhưng ta muốn cùng ngươi mừng một lần. Hôm nay sự náo nhiệt trong tiền viện không thuộc về ngươi, nhưng hàng trăm chiếc đèn này là vì ngươi mà thắp sáng.”
Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy những chiếc đèn lung linh, cảm thấy đây có lẽ là cảnh đẹp nhất mà đời này mình từng được thấy.
Dẫu trái tim đã sớm chai sạn như đá tảng, giờ đây vẫn không thể không rung động trước tấm lòng này.
“Tiểu thư thật có lòng.”
Tô Nguyên Nguyên chỉ mím môi cười, rồi lặng lẽ đứng bên ta, cùng ngắm đèn một hồi lâu.
You cannot copy content of this page
Bình luận