Chương 2:
26/12/2024
Chương 1:
26/12/2024
Chương 3:
26/12/2024
Chương 4:
26/12/2024
Chương 5:
26/12/2024
Chương 6:
26/12/2024
Chương 7:
28/12/2024
Chương 8:
28/12/2024
Chương 9:
28/12/2024
Chương 10:
28/12/2024
Chương 11:
28/12/2024
Chương 12:
28/12/2024
Chương 13:
31/12/2024
Chương 15:
31/12/2024
Chương 14:
31/12/2024
Chương 16:
31/12/2024
Chương 17:
31/12/2024
Chương 18:
31/12/2024
Chương 19:
02/01/2025
Chương 20:
02/01/2025
Chương 21:
02/01/2025
Chương 24:
02/01/2025
Chương 22:
02/01/2025
Chương 23:
02/01/2025
Chương 25:
02/01/2025
Chương 26:
02/01/2025
Chương 27:
02/01/2025
Chương 28:
04/01/2025
Chương 29:
04/01/2025
Chương 30:
04/01/2025
Chương 31:
04/01/2025
Chương 32:
04/01/2025
Chương 33:
04/01/2025
Chương 35:
07/01/2025
Chương 36:
07/01/2025
Chương 34:
07/01/2025
Chương 37:
07/01/2025
Chương 38:
07/01/2025
Chương 39:
07/01/2025
Chương 40:
09/01/2025
Chương 41:
09/01/2025
Chương 42:
09/01/2025
Chương 43:
09/01/2025
Chương 44:
09/01/2025
Chương 45:
09/01/2025
Chương 46:
09/01/2025
Nói cho cùng, ngoài việc từng cứu ta, ta không khác gì những tỳ nữ khác trong phủ.
“Ngươi không biết mặc y phục của nữ nhân, không biết trang điểm hay búi tóc, thậm chí ngay cả cách ngồi vào bàn ăn cũng vụng về đến đáng thương.”
“Khi thấy ta và mẫu thân trò chuyện, ánh mắt ngươi như mất hồn, trong khi ánh nhìn kiên cường ấy lại khiến ngươi trở nên mong manh trước những điều bình thường nhất. Tất cả điều đó khiến ta không thể không thương cảm.”
“A Huyên, ta không phải thương hại ngươi, mà là đau lòng vì ngươi.”
Má chợt thấy ấm áp, ta đưa tay sờ lên mới nhận ra đó là nước mắt của mình.
Ngay cả khi đối mặt với Hạ Hi, ta cũng chưa từng rơi lệ.
Vậy mà giờ đây, sau bao năm, lần đầu tiên có người nói đau lòng vì ta.
Ta biết mình đáng thương, nhưng chưa từng nghĩ về điều đó.
Nếu không ai nhắc đến, có lẽ ta sẽ không cảm thấy uất ức, cũng không nghĩ rằng mình thiếu thốn điều gì.
Nhưng lời nói của nàng ấy lại tựa như dòng nước, ào ạt tràn vào lòng, kéo theo nỗi nhớ về mẫu thân như sóng lớn dâng trào, nhanh chóng nhấn chìm ta.
Có lẽ, có những người thật sự giống như một ngọn đèn, có thể chiếu sáng bóng tối trong cuộc đời của người khác.
Với ta, Tô Nguyên Nguyên chính là ánh sáng đó.
Một ngày nọ, nàng ấy cao hứng kéo ta đến trước mặt cha mẹ, nài nỉ họ nhận ta làm nghĩa nữ.
Lễ bộ Thượng thư và phu nhân là người nhân từ, có lẽ vì thấy ta hiền lành, hoặc vì không thể từ chối nữ nhi, họ đã đồng ý.
Nhưng ta, nghĩ đến những rắc rối mình đã gây ra, từ chối lời nhận nuôi ấy.
Đến đêm hội đèn lồng mùa hạ, ta và Tô Nguyên Nguyên bị lạc khỏi nhóm người trong phủ, rồi không may bị hai tên côn đồ vô lại bám theo.
Thấy chúng ta chỉ là hai cô gái tay không tấc sắt, hai tên vô lại nảy sinh lòng ác ý.
Ta bước lên chắn trước Tô Nguyên Nguyên, một lần nữa ra tay đoạt m.ạ.ng, m/á/u tươi lại văng khắp người.
Ta vốn không phải kẻ giỏi g/i/ế/t người, nhưng hết lần này đến lần khác bị ép phải hạ s.á.t kẻ khác để tự bảo vệ mình.
Tô Nguyên Nguyên chứng kiến cảnh tượng đầy m/á/u tanh này, sợ đến mức không thốt nổi lời nào, chỉ biết run rẩy siết chặt lấy góc áo sau lưng ta.
Trong sự im lặng đầy áp lực, ta chậm rãi dùng tay áo lau sạch m/á/u trên lưỡi d/a/o găm, sau đó giấu nó vào trong tay áo.
Cảnh tượng ấy bị một người đàn ông trông hết sức tuấn tú, vận y phục gấm vóc quý giá, bắt gặp.
Hắn không nói một lời, chỉ chăm chú nhìn ta, ánh mắt đầy ẩn ý.
Ta không chịu yếu thế, ngước lên đối diện ánh mắt đó, chỉ hy vọng hắn không gây chuyện thêm.
Nhưng không, hắn tháo xuống một tấm lệnh bài màu đen treo bên hông, rồi thản nhiên ném thẳng vào lòng ta khi rời đi.
“Khi không còn đường lui, có thể đến tìm ta.”
Không đợi ta và Tô Nguyên Nguyên nói câu nào, hắn đã quay người bỏ đi, để lại chúng ta ngơ ngác nhìn nhau.
“Ngươi quen biết hắn sao?”
Tô Nguyên Nguyên nhìn ta với ánh mắt đầy thắc mắc.
Ta lắc đầu, không hề biết gì về đối phương.
“Hắn là Đại tướng quân đương triều, đích tử của gia tộc Vương thị ở Lang Gia, tên là Vương Khác!”
Vương Khác? Thì ra là người đó.
Hạ Hi từng thầm mến hắn, bởi vì đó là đích tử xuất sắc nhất của Lang Gia Vương thị, vừa tuấn mỹ vô song, vừa chưa từng nếm mùi thất bại.
Tuy nhiên, vì quá nhiều người ngưỡng mộ hắn, Hạ Hi nhanh chóng không còn hứng thú nữa.
Nàng ta vốn không phải người thích chạy theo đám đông.
Dù vậy, nàng ta từng dành vài tháng trời ngắm nhìn tranh chân dung của hắn, khiến ta cũng bị kéo vào xem cùng.
Không ngờ, khi người thật xuất hiện trước mắt, ta lại không nhận ra.
Trong thiên hạ này, ngoài hoàng gia, chỉ có dòng họ Tạ thị mới đủ sức sánh ngang với Vương thị.
Vương Khác, thân là đích tử của Vương thị, từ nhỏ đã được coi như phượng hoàng non, kỳ lân ngọc ngà trong chốn cửa son nhà ngọc.
You cannot copy content of this page
Bình luận