Chương 2:
26/12/2024
Chương 1:
26/12/2024
Chương 3:
26/12/2024
Chương 4:
26/12/2024
Chương 5:
26/12/2024
Chương 6:
26/12/2024
Chương 7:
28/12/2024
Chương 8:
28/12/2024
Chương 9:
28/12/2024
Chương 10:
28/12/2024
Chương 11:
28/12/2024
Chương 12:
28/12/2024
Chương 13:
31/12/2024
Chương 15:
31/12/2024
Chương 14:
31/12/2024
Chương 16:
31/12/2024
Chương 17:
31/12/2024
Chương 18:
31/12/2024
Chương 19:
02/01/2025
Chương 20:
02/01/2025
Chương 21:
02/01/2025
Chương 24:
02/01/2025
Chương 22:
02/01/2025
Chương 23:
02/01/2025
Chương 25:
02/01/2025
Chương 26:
02/01/2025
Chương 27:
02/01/2025
Chương 28:
04/01/2025
Chương 29:
04/01/2025
Chương 30:
04/01/2025
Chương 31:
04/01/2025
Chương 32:
04/01/2025
Chương 33:
04/01/2025
Chương 35:
07/01/2025
Chương 36:
07/01/2025
Chương 34:
07/01/2025
Chương 37:
07/01/2025
Chương 38:
07/01/2025
Chương 39:
07/01/2025
Chương 40:
09/01/2025
Chương 41:
09/01/2025
Chương 42:
09/01/2025
Chương 43:
09/01/2025
Chương 44:
09/01/2025
Chương 45:
09/01/2025
Chương 46:
09/01/2025
“Đưa ngươi đến quân doanh cho bọn lính ‘chăm sóc’ một trận, rồi trở về, lại niêm phong ngươi vào trong hũ, gửi tới cho ca ca ta. Để ngươi bầu bạn cùng với hắn, nói chuyện giải khuây cũng tốt.”
Một khi rơi vào tay ả ta, điều chờ đợi không phải nh.ụ.c nhã thì cũng là cái c/h/ế/t đau đớn.
Ta không thể ngồi yên chờ c/h/ế/t, xem ra cũng chẳng đợi được Tiêu Tư Thăng về thực hiện lời hứa của y.
“Tiểu thư có muốn biết ta đã hầu hạ vương gia thế nào không?”
Ánh mắt ta không còn e dè mà trực diện nhìn ả ta, trong đó lộ rõ sự thách thức trắng trợn.
“Khi hắn bị thương, ta giúp hắn cởi y phục, lau người.”
“Trên đường về Lạc Dương, vết thương của hắn lành lại, ta liền sưởi ấm giường cho hắn, ngủ chung một giường, da thịt kề cận, môi lưỡi quyện vào nhau.”
“Tiểu thư có từng thân mật với hắn như vậy chưa?”
Khuôn mặt Tư Mã Địch lập tức tối sầm lại, như mây đen phủ kín trời, báo hiệu một trận cuồng phong dữ dội sắp kéo đến.
“Có lẽ tiểu thư chưa từng thấy bộ dáng vương gia động tình đâu nhỉ…”
Đôi mày liễu của ả ta dựng thẳng, phẫn nộ lao đến trước mặt, vung tay giáng xuống một cái tát mạnh như trời giáng.
Nhưng thật đáng tiếc, cái tát ấy không hạ được lên mặt ta.
Ngay khi ả ta vừa đến gần, ta nhanh chóng rút con d/a/o găm giấu trong ủng, khống chế người.
Dẫu ánh mắt dữ dội như La Sát, nhưng thân mình yếu ớt của một tiểu thư sống trong nhung lụa không làm gì được.
Bị ta kìm chặt đôi tay không thể động đậy, nhưng miệng thì không chịu ngừng.
“Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau bắt ả tiện tỳ này lại cho ta!”
Ả ta gầm lên, nhìn về phía đám thị vệ đi theo mình, hoàn toàn không hề e ngại con d/a/o trong tay ta, ánh mắt tràn đầy sự ngạo mạn và đắc ý.
“Nếu ngươi g/i/ế/t ta, đừng mong sống sót, ta sẽ kéo ngươi xuống địa ngục!”
Lời vừa dứt, chưa đợi đám thị vệ hành động, ta đã nhanh tay dùng d/a/o găm r.ạ.ch một đường lên má Tư Mã Địch.
Ả ta đau đớn kêu thất thanh, nghiến răng mắng ta một tiếng: “Tiện nhân!”
“Tiểu thư nên ngoan ngoãn một chút, tránh rước lấy họa sát thân.”
Tư Mã Địch nói không sai, nếu không phải đây là phủ của Tiêu Tư Thăng, nếu không phải con gái Thái phó, ta đã sớm lấy mạng ả ta.
Đôi tay ta đã thấm quá nhiều m/á/u, nếu bị dồn vào đường cùng, ta cũng sẽ liều mạng mà kéo ả ta c/h/ế/t chung.
Tư Mã Địch quả nhiên là kẻ đ/i/ê/n, ngay cả khi bị rạch mặt, vẫn gào thét bảo đám thị vệ g/i/ế/t ta.
Nhưng thị vệ của ả ta lại hiểu chuyện, thấy ánh mắt sắc lạnh và sự cương quyết không khoan nhượng trong ta, bọn họ biết ta không phải kẻ chỉ dọa suông.
Nếu Tư Mã Địch thực sự gặp chuyện chẳng lành, bọn họ cũng khó mà toàn mạng.
Hiểu rõ điều này, bọn họ không dám lao lên, chỉ rút kiếm đứng thủ thế, đối đầu với ta.
Còn về Tiêu Tư Thăng, dù đã từng cứu mạng y, nhưng ta không dám kỳ vọng y sẽ đứng ra bảo vệ ta trước Tư Mã Địch.
Đây là con gái Thái phó, còn ta chỉ là dân đen, ai biết y sẽ cân nhắc thế nào?
Dẫu vậy, ta vẫn còn lệnh bài của y trong tay.
Đợi khi sóng gió qua đi, ta có thể tìm y để đòi món nợ ân tình này sau cũng không muộn.
Ta yêu cầu một cỗ xe ngựa, lấy Tư Mã Địch làm con tin, rời khỏi phủ Quảng Lăng Vương.
Khi đi qua chợ rau, ta đạp ả ta xuống xe, khiến cả khu chợ náo loạn.
Đám thị vệ lập tức xông tới cứu chủ, chỉ còn hai người đuổi theo ta.
Còn đám thị vệ của phủ Quảng Lăng Vương, vì e ngại uy thế của Tư Mã Địch, nhưng cũng biết ta là khách quý của Tiêu Tư Thăng, nên đã âm thầm chắn tầm nhìn của thị vệ ả ta, giúp ta tranh thủ được chút thời gian.
Khi đến một con hẻm nhỏ trong khu dân cư vắng vẻ, ta bỏ xe ngựa lại, lẩn trốn vào một căn nhà hoang.
You cannot copy content of this page
Bình luận