Chương 2:
26/12/2024
Chương 1:
26/12/2024
Chương 3:
26/12/2024
Chương 4:
26/12/2024
Chương 5:
26/12/2024
Chương 6:
26/12/2024
Chương 7:
28/12/2024
Chương 8:
28/12/2024
Chương 9:
28/12/2024
Chương 10:
28/12/2024
Chương 11:
28/12/2024
Chương 12:
28/12/2024
Chương 13:
31/12/2024
Chương 15:
31/12/2024
Chương 14:
31/12/2024
Chương 16:
31/12/2024
Chương 17:
31/12/2024
Chương 18:
31/12/2024
Chương 19:
02/01/2025
Chương 20:
02/01/2025
Chương 21:
02/01/2025
Chương 24:
02/01/2025
Chương 22:
02/01/2025
Chương 23:
02/01/2025
Chương 25:
02/01/2025
Chương 26:
02/01/2025
Chương 27:
02/01/2025
Chương 28:
04/01/2025
Chương 29:
04/01/2025
Chương 30:
04/01/2025
Chương 31:
04/01/2025
Chương 32:
04/01/2025
Chương 33:
04/01/2025
Chương 35:
07/01/2025
Chương 36:
07/01/2025
Chương 34:
07/01/2025
Chương 37:
07/01/2025
Chương 38:
07/01/2025
Chương 39:
07/01/2025
Chương 40:
09/01/2025
Chương 41:
09/01/2025
Chương 42:
09/01/2025
Chương 43:
09/01/2025
Chương 44:
09/01/2025
Chương 45:
09/01/2025
Chương 46:
09/01/2025
Cũng may Tiêu Cung tự cho mình là nắm chắc phần thắng, lại đắm chìm trong hưởng lạc mà không đích thân dẫn quân tới, nếu không mọi chuyện đã chẳng dễ dàng như vậy.
Nhờ có hắn ta, đêm nay, những lưu dân trong rừng rốt cuộc có thể có một bữa ăn no.
11.
Dựa vào số lương thực và ngựa mà Tiêu Cung cung cấp, chúng ta đã vượt đường dài không ngơi nghỉ mà tiến thẳng đến Trường An.
Lệnh bài hình cá của Tiêu Tư Thăng cuối cùng cũng phát huy tác dụng, giúp bọn ta được lính gác thành cho qua, lại còn được đưa thẳng tới phủ của quý phủ của Lý Sưởng.
Lý Sưởng là người của Tiêu Tư Thăng, chẳng những chuẩn bị cho chúng ta một bữa ăn thịnh soạn mà còn mời y sĩ tới chữa trị thương tích.
Sau ba ngày nghỉ ngơi ngắn ngủi, đoàn người của Lý Sưởng lại hộ tống chúng ta lên đường tiến về Lạc Dương.
Khi đến Lạc Dương, mùa đông đã đến hồi rét buốt.
Gió bấc lạnh cắt da, tuyết rơi trắng trời.
Tiêu Tư Thăng đưa ta về phủ của y, sau đó lập tức tiến cung phục mệnh.
Những tưởng có thể tạm thời an tâm nghỉ ngơi, ta lại không ngờ vị hôn thê của Tiêu Tư Thăng, Tư Mã Địch, đã tìm tới cửa.
Tư Mã Địch, con gái Thái phó, nổi danh trong hàng ngũ thế gia vọng tộc với tính cách độc ác và ngang ngược.
Thậm chí Hạ Hi cũng tự nhận không thể sánh kịp.
Nghe đồn, vì căm ghét một thiếp thất của phụ thân mình, ả ta từng cầm d/a/o ch/é/m tới mức người kia đau đớn thét lên một rồi ngã xuống đất.
M/á/u hòa lẫn với thịt rơi vãi khắp nơi, mẹ con đều mất m.ạ.ng, m/á/u đỏ nhuộm khắp sàn.
Một người đàn bà như vậy, nay dẫn theo đám người hầu xông thẳng vào phòng ta, không chút do dự mà đánh ta ngã xuống đất.
Ả ta đưa chân giẫm mạnh lên mặt ta, giọng điệu khinh miệt, ánh mắt chứa đầy ngạo nghễ: “Ngươi chính là con tiện nhân Tiêu Tư Thăng đưa về sao?”
Ta ôm lấy ng/ự/c, nội tạng đau như bị xé nát, thầm thở dài: Phụ nữ hà tất phải làm khó phụ nữ?
“Thưa tiểu thư, có lẽ tiểu thư đã hiểu lầm, ta chỉ cứu hắn, giữa hai ta hoàn toàn trong sạch.”
“Trong sạch?”
Ả ta bật cười lạnh lẽo, bàn chân giẫm mạnh hơn, đế giày nghiến sâu lên mặt ta một vòng, rồi mới tỏ vẻ khinh bỉ mà buông chân ra.
Chiếc áo dài phấp phới trong không trung, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.
Tỳ nữ hầu hạ ta lập tức rụt rè dâng trà lên, thái độ hết sức cung kính, như thể ả ta chính là chủ mẫu trong phủ.
Tư Mã Địch ung dung nhấp một ngụm trà, đôi mắt xếch liếc ta, ánh nhìn như tẩm độc.
“Sớm chiều bên nhau, ngươi đã phạm vào tội lớn.”
Quả thật là một người đàn bà không phân biệt đúng sai.
“Thưa tiểu thư, sao phải so đo với ta làm gì? Nếu thấy ta chướng mắt, cứ để ta rời đi là được.”
“Rời đi?”
Ả ta nâng tay, khẽ thổi những chiếc móng tay đỏ thẫm được sơn cầu kỳ, rồi nghiêng đầu nhìn sang tỳ nữ bên cạnh, giọng điệu lạnh như băng: “Ngươi nghĩ ta là người tốt bụng như vậy sao?”
Tỳ nữ sắc mặt tái nhợt, thân mình run rẩy như lá khô trước gió, vội quỳ sụp xuống, cúi đầu sát đất mà không dám ngẩng lên: “Nô tỳ không dám nói bừa, thưa tiểu thư!”
Tư Mã Địch nhướn mày, nhàn nhã nâng chén trà bên tay, khẽ mở nắp, từng chút từng chút nghiêng xuống đầu tỳ nữ.
“Nhìn ngươi xem, thật là làm mất mặt Quảng Lăng Vương.”
Nước trà chảy hết, ả ta tiện tay ném chén trà xuống đất, khiến nó vỡ tan thành từng mảnh.
“Biến đi.”
Tỳ nữ không dám thở mạnh, nghe được lời tha bổng như kẻ được sống lại, vội vàng nâng váy, hấp tấp lui ra ngoài.
Ánh mắt Tư Mã Địch quay trở lại hướng về ta.
“Ngươi c/h/ế/t đi, Tiêu Tư Thăng cũng chẳng buồn tìm ngươi. Nhưng ngươi nghĩ nên c/h/ế/t thế nào mới thú vị?”
Ả ta nhìn ta, giọng điệu như thấm đầy hưng phấn, ánh mắt ấy làm ta buồn nôn không thôi, vì ta đã quá quen thuộc với loại ánh nhìn này.
You cannot copy content of this page
Bình luận