Chiêu Nô

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

1.

 

Ta là nữ nhi của gia chủ Hạ Nghiệp, tuy mang trong mình huyết mạch của người, nhưng chưa từng được hưởng vẻ vang như một nữ nhi Hạ gia nên có.

 

Năm lên mười, mẫu thân qua đời vì bạo bệnh, Hạ Nghiệp đưa ta về Hạ phủ, nhưng chẳng phải để ta nhận danh phận chính đáng, mà là để làm tỳ nữ cho Hạ Hi.

 

Hạ Hi là trưởng nữ được Hạ Nghiệp sủng ái nhất, cũng bởi nàng ta là cốt nhục của Phù Phong trưởng công chúa Nguyên Quý Hoa.

 

Hạ Nghiệp bắt ta giữ kín thân phận, dám hé răng nửa lời, người lập tức lấy mạng ta.

 

Thế nhưng, mày mắt ta luôn có chút giống người, khiến ai nhìn cũng đoán được vài phần.

 

Hạ gia trên dưới đều ngầm hiểu, ta chỉ là một thứ nữ không rõ gốc gác, một đứa con hoang chẳng ai đoái hoài.

 

Ta vốn luôn an phận thủ thường, thế nhưng Hạ Hi lại là kẻ đ/i/ê/n. 

 

Hạ gia sủng nàng ta, cũng thuận theo mà cùng nổi đ/i/ê/n.

 

Nàng ta sai người chế ra một chiếc vòng cổ bằng vàng, đeo vào cổ ta, dùng xích dắt như dắt c.h.ó, lại đặt cho ta cái tên “Hoa Tử”. 

 

Ta chống cự không nghe, nàng ta liền sai kẻ dưới ném ta vào hồ tắm đầy đ.ộ.c xà, nhìn ta kinh hoàng tránh né những con rắn đ.ộ.c đang trườn lội trong nước, khiến bọt nước bắn tung tóe.

 

Khi ta bị rắn cắn trúng, ngã gục vì đ.ộ.c tính, nàng ta lại làm ra vẻ thương xót, buông lời: “Ôi chao, sao lại bất cẩn thế này.”

 

Sau đó, lập tức sai đại phu đứng sẵn bên cạnh đến giải đ.ộ.c cho ta.

 

Để thuần phục ta, nàng ta thậm chí còn định nhốt ta vào lồng, bắt ta giao đấu với hổ dữ.

 

Còn Hạ Nghiệp, y chưa từng để tâm đến ta, chỉ nói với Hạ Hi rằng, giữ lại cái mạng này cho ta là được.

 

Có lẽ trong mắt y, ta vốn là thứ thấp hèn, nhưng chưa đến mức đáng c/h/ế/t.

 

Mẫu thân ta từng dạy rằng, đại trượng phu có thể co, có thể duỗi. 

 

Nay ta cuối cùng cũng hiểu ra đạo lý ấy.

 

Vì để bớt chịu khổ sở, ta học cách cúi đầu.

 

Nàng ta sai ta giả tiếng c.h.ó để làm trò mua vui cho các thế gia quyền quý, ta liền cất giọng sủa, học đến mức sống động như thật, khiến mọi người cười phá lên thích thú.

 

Nàng ta bắt ta quỳ rạp trên đất, giả dáng c.h.ó đi tiểu, bò lê mà nhặt nhạnh những khúc xương nàng ném xuống, thậm chí cùng tranh giành đồ ăn với lũ c.h.ó đ/i/ê/n…

 

Khi ta vẫy đuôi, hạ mình van nài nàng, nàng ta lại cao cao tại thượng, cất giọng khinh miệt chế giễu: “Tiện tỳ vẫn là tiện tỳ, ta lại thích bộ dáng có chút cốt khí trước kia của ngươi hơn.”

 

Ta không rõ, một nữ lang thế gia như nàng ta, vì đâu mà có những thú vui hạ lưu đến vậy.

 

Nàng ta coi ta như c.h.ó, Hạ gia cũng chẳng xem ta là người.

 

Những huynh đệ tỷ muội của nàng ta, mỗi khi tức giận liền mượn ta để phát tiết.

 

Nữ nhân tay chân yếu mềm, cùng lắm cũng chỉ để lại vài vết thương ngoài da. 

 

Nhưng nam nhân thì khác, bọn họ luyện võ, quyền cước mỗi lần nện xuống khiến ta tưởng chừng mất nửa mạng. 

 

Có lúc vết thương còn chưa kịp lành, lại bị người ta lôi ra khỏi ổ c.h.ó mà đùa bỡn.

 

Để lấy lòng Hạ Hi, ngay cả đám nô bộc trong Hạ gia cũng dám giẫm lên đầu ta mà hành hạ.

 

Tỳ nữ đưa cơm cho ta thậm chí giả ý thương xót, trong lúc ta bị phạt nhịn đói đến phát đ/i/ê/n, ả bưng đến chút cơm canh. 

 

Nhưng khi ta cảm kích vô cùng, run rẩy đưa tay đón lấy, ả ta lại làm ra vẻ vô tình, đánh rơi cơm canh xuống đất.

 

Nhìn ta quên hết liêm sỉ, quỳ rạp dưới đất mà liếm từng hạt cơm, ả ta cười đến ngả nghiêng.

 

Bọn họ xem chuyện đó là đương nhiên, không hề nghĩ rằng bản thân đã quá đáng.

 

Ta sống lay lắt từng ngày, chịu đựng hết thảy.

 

Nhưng nay, bọn họ đều đã từ trên cao ngã xuống bùn nhơ.

 

Còn ta, cuối cùng cũng có thể hít thở bầu không khí tự do.

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page