[Cô giáo Tạ “ăn” ngon quá rồi!!! #Du Vân Kinh Hồng#]
[Hôm nay thật sự ngập đường, cảm giác cấm kỵ của tình chị em, ai mà chịu nổi bầu không khí ngầm cuộn trào này chứ! #Chu Du #Tạ Mộ Vân]
Tôi lướt qua những thông tin trên mạng, bật ra một tiếng cười nhạt.
Nhưng ký ức về đêm ở Iceland bất chợt ùa về, sự ấm áp của đêm đó đối đầu dữ dội với cảm giác lạnh lẽo trong lòng tôi lúc này.
Một sự mâu thuẫn to lớn, như dây leo điên cuồng phát triển trong tâm trí tôi, gây ra cơn đau quặn thắt đến nhức nhối.
Bất ngờ, một bài đăng mới nhất trên Weibo thu hút sự chú ý của tôi.
Đó là một bức ảnh chụp trong phòng bao của quán bar, vài người nam nữ đang chơi trò đoán quyền và uống rượu.
Chu Du ngả người trên góc sofa, thần sắc mơ màng, khuôn mặt đỏ bừng.
Nhìn kỹ lại, trên bàn ngoài trái cây và rượu, còn trơ trọi một thứ đồ cấm chướng mắt.
Chu Du, cậu đã chạm đến giới hạn rồi.
Cơ thể tôi như bị điện giật, từng sợi lông trên người dựng đứng, toàn thân không tự chủ được mà run rẩy.
Tôi lao đến quán bar theo định vị trên Weibo.
Trước cửa phòng bao lớn nhất, có hai vệ sĩ áo đen đứng canh.
Tôi đi qua đi lại trước cửa, loay hoay không biết làm cách nào để vào trong, thì thấy một gã đàn ông say khướt lảo đảo từ phòng bao bước ra, đi về phía nhà vệ sinh.
Tôi đứng đợi ở cửa nhà vệ sinh, vừa thấy hắn bước ra liền lập tức khoác tay hắn, giả vờ thân mật.
Giả làm bạn gái của gã say rượu đó, tôi thuận lợi trà trộn vào phòng bao.
Vừa vào đến nơi, tôi thấy Chu Du và Tạ Mộ Vân, sắc mặt cả hai đều mơ hồ.
Họ đang dây dưa với nhau, sát vai kề tai một cách thân mật.
Tôi lập tức xách Chu Du dậy, thẳng tay tát cậu ta một cái.
Tôi chỉ vào thứ đồ cấm chễm chệ trên bàn, lớn tiếng chất vấn:
“Cậu có biết mình đang làm cái gì không?!”
Giọng tôi gần như khàn đặc, đau khổ và phẫn nộ đan xen vào nhau.
Chu Du mơ màng, đôi mắt ngập men say, lưỡi cậu ta líu lại không nói rõ ràng:
“Cô là ai mà dám đánh tôi?”
“Tôi là ai ư? Tôi là chị của cậu!”
Giọng tôi run rẩy, nước mắt đau đớn và thất vọng không ngừng tuôn ra như vòi phun nước.
Cậu ta bật cười khinh bỉ, ánh mắt đầy vẻ chế nhạo:
“Tôi chưa bao giờ xem cô là chị! Cô chỉ là trợ lý, là người hầu của tôi!”
“Cô và người mẹ trèo cao của cô chẳng khác gì nhau, đều là hạng ti tiện!”
Lời nói của cậu ta như một con dao sắc bén, cắt đứt mọi mối liên hệ cuối cùng còn sót lại giữa chúng tôi, và nhấn chìm chút kiêu hãnh cuối cùng trong tôi.
Tất cả những gì tôi đã hy sinh, tất cả tình cảm tôi dành cho cậu ta suốt những năm qua, hoàn toàn sụp đổ trong khoảnh khắc đó.
Tạ Mộ Vân nằm nghiêng trên ghế sofa một bên, vẻ mặt đầy thú vị nhìn tôi và Chu Du cãi nhau.
Cô ta như một con rắn độc quyến rũ, ánh mắt lóe lên sự chế nhạo của kẻ chiến thắng.
Thỉnh thoảng con rắn ấy lại lè lưỡi, toát lên vẻ khinh miệt và khiêu khích.
Nghe thấy Chu Du nói tôi là loại ti tiện, cô ta bật cười lớn, giọng cười sắc nhọn chói tai khiến người nghe khó chịu đến nghẹt thở.
“Là cô, chính là cô, cô đã hủy hoại cuộc đời tôi!”
“Là cô ép tôi bước lên con đường này, tôi hoàn toàn không có sự lựa chọn!”
Chu Du lớn tiếng hét vào mặt tôi.
Từng lời, từng chữ của cậu ta như những nhát búa nện thẳng vào lòng tôi, đẩy tôi từng bước từng bước rơi xuống vực thẳm không đáy.
Những ký ức lớn lên cùng nhau như một cuốn phim quay chậm, lần lượt hiện lên trước mắt tôi.
Tựa vô số lưỡi dao sắc bén, xé nát tôi thành từng mảnh, đau đớn đến không còn nguyên vẹn.
Tôi biết, chúng tôi sẽ không bao giờ quay lại được như trước nữa.
Tất cả… đã kết thúc rồi.
6
Cuối cùng Chu Du và Tạ Mộ Vân vẫn được công ty và nguồn vốn đứng sau bảo vệ.
Bài đăng về vụ việc trong quán bar bị xóa sạch, tất cả những người có mặt hôm đó đều bị dàn xếp để giữ im lặng.
Nhưng tôi, sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu ta nữa.
Sau khi chào tạm biệt chị Văn, tôi thành lập studio nhiếp ảnh của riêng mình.
Tôi yêu nhiếp ảnh, từng tốt nghiệp hạng nhất chuyên ngành nhiếp ảnh của Học viện Mỹ thuật.
Nhưng suốt bao năm qua, máy ảnh của tôi chỉ xoay quanh một mình Chu Du.
Nhưng bây giờ, tôi muốn giương cao chiếc máy ảnh của mình, hướng nó về phía thế giới, về những chân trời rộng lớn hơn.
Tôi không còn bị bó buộc trong hình bóng của bất kỳ ai, từ nay máy ảnh của tôi sẽ quay theo ý tôi, vì tôi mà chuyển động.
Dựa vào những tài nguyên tôi tích lũy được trong ngành nhiều năm qua, tôi bắt đầu thực hiện các bộ ảnh cho nhiều nghệ sĩ lớn và dần tạo được chỗ đứng trong giới.
Phong cách nhiếp ảnh của tôi nổi tiếng bởi sự táo bạo và tiên phong, tôi đặc biệt giỏi kết hợp giữa thời trang hiện đại và nghệ thuật thử nghiệm.
Gần đây, tôi và đội ngũ còn thử nghiệm đưa hiệu ứng hình ảnh AI vào sáng tác, thông qua lối kể chuyện đan xen thực ảo, tạo nên chất siêu thực độc đáo cho tác phẩm.
Các tác phẩm của tôi nhanh chóng nổi tiếng, oanh tạc cả bốn tạp chí lớn.
Chẳng bao lâu, tôi trở thành một nhiếp ảnh gia ngôi sao được săn đón bậc nhất trong ngành.
Tôi không còn là cái bóng không tên không tuổi sau lưng Chu Du nữa.
Mà đã đứng dưới ánh đèn sân khấu với cái tên “Nhiếp ảnh gia: Phương Hảo”.
7
Bận rộn quả nhiên là liều thuốc chữa lành mọi vết thương.
Danh tiếng của studio nhiếp ảnh của tôi ngày càng lớn, công việc đã được xếp kín lịch trong hai tháng tới.
Trong khoảng thời gian này, tôi chưa từng gặp lại Chu Du.
Nghe nói sau khi công ty xử lý xong mớ hỗn độn của cậu ta, họ đã đình chỉ toàn bộ hoạt động của cậu ta để tự kiểm điểm.
Chuông điện thoại reo lên, trên màn hình hiện lên tên của một người bạn cũ.
“Chị Văn, sao hôm nay lại nhớ gọi cho em thế.”
“Ôi trời, nhiếp ảnh gia đại tài của chúng ta, ghê gớm quá, hai bìa số “Tháng” của bốn tạp chí lớn đều là kiệt tác của em đấy nhé!”
“Hì hì, may mắn thôi, may mắn thôi mà.”
Miệng tôi khiêm tốn, nhưng trong lòng thì đầy tự hào.
Những điều này, tôi xứng đáng nhận được.
“Có một chuyện muốn nhờ nhiếp ảnh gia Phương Hảo của chúng ta đây…”
“Ôi dào, chị Văn, chị và em còn gì mà phải nhờ vả, chẳng phải chỉ cần một câu nói của chị là xong sao.”
Tôi rất ngưỡng mộ năng lực của chị Văn, càng khâm phục ánh mắt tinh tường, nhạy bén và quyết đoán của chị.
Năm đó, chính chị là người đã phát hiện ra Chu Du khi cậu ta còn là một hot boy mạng, sau đó dẫn dắt cậu ta bước lên con đường diễn xuất chuyên nghiệp.
“Vậy chị nói thẳng nhé! Gần đây chị vừa ký hợp đồng với một ban nhạc nhỏ, muốn mời em chụp bìa cho album mới của họ.”
“Nhưng mà này, chị lăn lộn trong nghề bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên ký hợp đồng với một ban nhạc, ngân sách thì hơi eo hẹp…”
“Chị Văn, nói đến tiền là chị khách sáo rồi, đã là nghệ sĩ của chị thì chắc chắn tương lai sẽ nổi đình nổi đám, cổ phần này em đầu tư trước!”
“Chỉ là dạo này lịch em hơi kín, nhanh nhất cũng phải sắp xếp đến cuối tuần sau. Em không nghỉ để chụp cho chị, thế được không?”
Thấy thái độ của tôi, chị Văn tặc lưỡi khen ngợi:
“Phương Hảo, chị thật sự không nhìn lầm em!”
Cúp điện thoại, chị Văn lập tức gửi cho tôi tài liệu về ban nhạc.
You cannot copy content of this page
Bình luận