Chị Yêu Em

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

 

Bao năm qua, tôi đã bền bỉ duy trì nét sâu lắng của cậu ta, hình tượng của cậu ta, mọi thứ thuộc về cậu ta.

 

Nhưng làng giải trí là một thùng thuốc nhuộm khổng lồ.

 

Một tờ giấy trắng rơi xuống, làm sao có thể bước ra mà không bị vấy bẩn?

 

3

 

Chu Du vừa hoàn thành quay một chương trình truyền hình thực tế mô phỏng quản lý, chúng tôi đã ở châu Âu suốt một tháng.

 

Hiện tại, chỉ còn vài lịch trình chụp ảnh thương mại thời trang, vốn dĩ có thể tranh thủ nghỉ ngơi đôi chút.

 

Nhưng vừa đặt chân xuống sân bay, điện thoại của chị Văn, người đại diện (quản lý) đã réo liên tục, như thể gọi hồn:

 

“Phương Hảo, cuối cùng hai người cũng hạ cánh rồi! Thế này, có một việc gấp, chị vừa nhận cho Chu Du một bộ phim, kịch bản hơi kém nhưng dàn diễn viên thì đỉnh lắm…”

 

“Ồ, được thôi, vậy khi nào hẹn gặp đạo diễn để bàn bạc ạ?”

 

“Không còn thời gian đâu, tối nay 8 giờ bay, sáng mai vào đoàn thử tạo hình và diễn thử ngay.”

 

“Ơ? Gì cơ?!”

 

Tôi bước đi với những bước chân nặng nề, đưa tay ôm mặt than thở.

 

“Chị biết hai người rất mệt, nhưng không còn cách nào khác. Lần này là thầy Tạ Mộ Vân đích thân chọn Chu Du để đóng cặp với cô ấy, đây là cơ hội rất tốt.”

 

“Cố gắng chịu khổ một chút, chuẩn bị nhanh, tối nay gặp ở sân bay nhé.”

 

Tôi còn chưa kịp mở miệng, chị Văn đã cúp máy.

 

Tôi nhìn Chu Du đầy oán thán, thốt lên:

 

“Em trai à…”

 

Thế nhưng Chu Du lại phấn khích như thể được tiếp thêm năng lượng:

 

“Tạ Mộ Vân? Thật sự là Tạ Mộ Vân sao?”

 

“Đúng vậy, nhưng kịch bản này quả thực hơi tệ, cảm giác như sẽ thất bại đấy…”

 

Tôi vừa lật xem kịch bản mà chị Văn gửi, vừa lẩm bẩm.

 

“Kịch bản không quan trọng, có fan của em chịu chi tiền, còn sợ không có doanh thu sao?”

 

 Giọng nói đầy tự tin của Chu Du còn pha chút khinh miệt.

 

“Không thể nói như vậy được, chúng ta phải biết giữ gìn danh tiếng ch…”

 

Chưa nói hết câu, Chu Du đã bước đi đầy ngạo nghễ, cách tôi tới tám mét.

 

Chỉ còn mình tôi đứng lặng tại chỗ, lòng bỗng chùng xuống.

 

Tôi khẽ lắc đầu:

 

“Thằng nhóc này, càng ngày càng kiêu ngạo.”

 

Sợ cậu ta đi lạc, tôi vội vàng đuổi theo.

 

Tạ Mộ Vân là một trong những nữ diễn viên hàng đầu thuộc thế hệ 8x trong làng giải trí.

 

Dù chưa từng giành được giải thưởng lớn nào, nhưng nhờ vào việc gia nhập showbiz từ sớm và mối quan hệ rộng, cô ấy đã trở thành một “chị đại” đáng gờm trong giới.

 

Cô nổi tiếng với sở thích đặc biệt dành cho những chàng trai trẻ, bạn trai của cô thường xuyên được thay mới.

 

Quá trình thử tạo hình, diễn thử và ký hợp đồng diễn ra hết sức suôn sẻ.

 

Theo lời chị Văn, Tạ Mộ Vân đã sắp xếp mọi thứ từ trước.

 

Chu Du lập tức vào đoàn, bắt đầu quay phim ngay.

 

Trong bộ phim này, Chu Du vào vai một họa sĩ trẻ nổi loạn, có mối tình chị em đầy căng thẳng với nhân vật do Tạ Mộ Vân thủ vai, một người phụ nữ trưởng thành.

 

Để tạo dựng cảm xúc cho vai diễn, ngay ngày quay đầu tiên, Tạ Mộ Vân đã đề nghị Chu Du chuyển vào ở trong chiếc xe lưu động của cô ta.

 

Tôi đi theo Chu Du, định cùng vào trong, nhưng bị trợ lý của Tạ Mộ Vân chặn lại ở cửa xe:

 

“Xin lỗi, đây là xe riêng của chị Tạ, không phải nơi mà ai cũng có thể vào được.”

 

Tôi vội vàng giải thích:

 

“Tôi là chị gái của Chu Du, chúng tôi luôn ở bên nhau.”

 

Trợ lý liếc nhìn tôi, cười nhạt:

 

“Chị gái? Chu Du à, chị gái của cậu nhiều thật đấy.”

 

Tạ Mộ Vân liếc Chu Du một ánh mắt đầy hàm ý, rồi xoa thái dương, nói:

 

“Chị mệt rồi, đóng cửa đi.”

 

Rõ ràng Chu Du có hơi bối rối, nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh, lạnh lùng nói:

 

“Phương Hảo, chị chờ ở ngoài đi, có việc em sẽ gọi.”

 

?

 

Cậu ta gọi tôi là Phương Hảo.

 

Đây là lần đầu tiên cậu ta gọi tôi bằng cả họ lẫn tên.

 

Khi cánh cửa xe khép lại, tôi nghe thấy giọng Chu Du vang lên, xen lẫn chút căng thẳng:

 

“Chị, chúng em không có quan hệ máu mủ. Chị ta cứ bám theo em suốt, phiền chết đi được.”

 

Trước khi Chu Du chính thức ra mắt, gia đình chúng tôi đã đạt được một thỏa thuận nội bộ:

 

Không công khai sự thật rằng chúng tôi là gia đình tái hôn, để tránh gây rắc rối.

 

Thế nhưng, bao năm qua, tôi luôn xuất hiện với tư cách là chị gái của Chu Du.

 

Có lẽ vì chúng tôi mang họ khác nhau, nên chẳng ai nghi ngờ, và cậu ta cũng chưa từng phủ nhận.

 

Đầu óc tôi trống rỗng, sững sờ đứng tại chỗ.

 

Rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu, mà khiến Chu Du phải “đoạn tuyệt tình thân” với tôi như thế này?

 

Bên cạnh Tạ Mộ Vân có không ít nhân viên, chỉ riêng trợ lý sinh hoạt đã có tới bốn người.

 

Thế nhưng, trong đoàn làm phim, cô ta luôn tìm cách giao việc cho tôi.

 

“Này, cái người kia, tôi có vài kiện hàng ở cổng khu vực, cô đi lấy giúp tôi nhé.”

 

“Này, cái người kia, tôi thấy một tiệm bánh trên vòng bạn bè, nhân viên của tôi đều bận cả, cô đi mua giúp tôi đi.”

 

Tạ Mộ Vân chưa bao giờ gọi tên tôi, chỉ gọi bằng “cái người kia”.

 

“Này, cái người kia, cô không biết tôi uống trà sữa không bao giờ thêm đường sao? Mua ngọt thế này là muốn tôi bị tiểu đường à?”

 

Cơn “dị ứng với sự ngu ngốc” của tôi lập tức bùng lên.

 

Cảm giác tức giận nghẹn lại trong lồng ngực, đến mức tôi suýt ngạt thở.

 

“Thưa chị, món thêm vào trong ly của chị là đồ ngọt, vì vậy vị mới ngọt.”

 

“Ngoài ra, ăn đường không có mối liên hệ trực tiếp với bệnh tiểu đường…”

 

Lời tôi nói lập tức khiến Tạ Mộ Vân nổi đóa.

 

Cô ta ném mạnh ly trà sữa xuống đất, chất lỏng sánh đặc văng tung tóe khắp nơi.

 

Tôi quay sang nhìn Chu Du cầu cứu, nhưng chỉ nhận lại một câu lạnh lùng:

 

“Chuyện nhỏ thế này cũng làm không xong.”

 

Thấy cầu cứu Chu Du không có kết quả, tôi cũng nổi cáu.

 

“Chị Tạ, tôi là người trong ekip của Chu Du. Ngày nào chị cũng bắt tôi làm mấy việc vặt này, không phải hơi quá sao? Làm việc cũng phải có quy củ chứ.”

 

Chu Du lập tức kéo tôi ra một góc, mặt đầy vẻ khó chịu:

 

“Chị ấy bảo chị làm là nể mặt chị đấy, sao lại không biết điều như vậy? Đừng làm tôi mất mặt nữa, Phương Hảo.”

 

“Em nghĩ chị là gì của em, Chu Du? Chị là chị của em mà…”

 

Tôi càng nói, giọng càng yếu dần, nhỏ dần.

 

Lẽ ra Chu Du phải là chỗ dựa cho tôi.

 

Thế nhưng, bây giờ, cậu ta khiến tôi hoàn toàn mất đi sự tự tin.

 

“Nhanh đi xin lỗi chị ấy, đừng gây thêm rắc rối cho tôi nữa.”

 

Nói xong, Chu Du vội chạy về phía xe lưu động của Tạ Mộ Vân.

 

Khi con người rơi vào trạng thái bất lực, đôi khi chỉ còn biết bật cười.

 

Tôi bật ra một tiếng cười khẽ đầy chua chát.

 

Xin lỗi à? Đừng mơ.

 

Không chọc nổi, chẳng lẽ tôi không tránh được sao?

 

Tôi quyết định không bận tâm đến Chu Du nữa.

 

Không tới phim trường, ngày nào cũng nằm lì trong khách sạn.

 

Cho đến ngày cuối cùng, ngày quay kết thúc, tinh thần trách nhiệm nghề nghiệp khiến tôi không thể ngồi yên.

 

Suy nghĩ mãi, cuối cùng tôi vẫn mang máy ảnh đến phim trường.

 

Tôi nhắn tin cho Chu Du:

 

“Em trai, hôm nay là ngày quay kết thúc, chị chụp vài bức ảnh trường quay và ảnh kỷ niệm cho em nhé.”

 

Khung chat hiện liên tục dòng “Đối phương đang nhập tin nhắn…”, mãi một lúc lâu sau mới nhận được câu trả lời:

 

“Chụp chung với chị Tạ luôn đi.”

 

“Được.”

 

Tôi nhìn thấy Tạ Mộ Vân khoác tay Chu Du bước xuống từ xe lưu động.

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page