Chị Tôi Là Nữ Chính Toàn Năng

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Cuối cùng, tôi lại một lần nữa mềm lòng.

 

May mắn thay, tôi thực sự có năng khiếu diễn xuất và cũng tạo dựng được danh tiếng không nhỏ.

 

Sau nhiều nỗ lực, tôi giành được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất, nhưng cũng vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Hứa Du Du và Tấn Trì về tôi.

 

Tôi vẫn còn nhớ giọng điệu của chị ta khi đó, thản nhiên xen lẫn khinh miệt:

 

“Cho dù có đoạt bao nhiêu giải đi nữa, thì cũng chỉ là một con hát mua vui cho thiên hạ mà thôi.”

 

Giờ đây, chính chị ta cũng bước đi trên con đường này, không biết cảm giác thế nào nhỉ?

 

7

 

Năm ba đại học sắp kết thúc, tôi cũng bắt đầu chuẩn bị bước chân vào giới giải trí.

 

Nghe nói đạo diễn Vu đang lên kế hoạch thực hiện một bộ phim trinh thám, nhưng vì đề tài quá kén người xem, lại là kịch bản nguyên tác không có sẵn lượng fan hâm mộ, nên không được các nhà đầu tư đánh giá cao.

 

Do đó, vốn đầu tư hạn chế, không thể mời được dàn diễn viên tên tuổi.

 

Nhưng tôi biết bộ phim này sẽ bất ngờ trở thành hiện tượng, gây bùng nổ trong năm đó, thậm chí còn nhận được nhiều đề cử giải thưởng lớn.

 

Dù là vai chính hay vai phụ, tất cả đều nổi đình nổi đám.

 

Vì vậy, tôi quyết định tham gia buổi thử vai.

 

Vào ngày thử vai, tôi bất ngờ gặp lại Hứa Du Du.

 

Một người đàn ông cao lớn, đường nét gương mặt sắc sảo, đang ôm eo chị ta bước xuống từ chiếc Maybach.

 

Chị ta mặc một chiếc váy ngắn quây ngực màu xanh phiên bản giới hạn, kết hợp với dây chuyền kim cương cùng thương hiệu, đầu hơi ngẩng cao, trông hệt như một con thiên nga cao quý.

 

“Sao em gái lại ở đây? Em cũng đến thử vai à?”

 

Ánh mắt chị ta lướt qua bộ đồ giản dị của tôi – chỉ là áo phông trắng và quần short – trong mắt thoáng hiện sự khinh miệt.

 

“Đây là em gái em à? Sao anh chưa từng nghe em nhắc đến?”

 

Tấn Trì ôm eo chị ta, khẽ gật đầu với tôi, khí chất hào môn công tử tỏa ra mãnh liệt.

 

Hứa Du Du bật cười tự giễu:

 

“Người ta đâu có xem em là chị, vậy em nói với anh làm gì?”

 

“Oh~”

 

Tấn Trì nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý, thấp giọng nói:

 

“Vậy hai người cứ trò chuyện, anh vào trước đây.”

 

Nói rồi, anh ta nhẹ nhàng siết tay Hứa Du Du, sau đó bước vào phim trường.

 

Khi xung quanh không còn ai, Hứa Du Du tiến lên hai bước, ghé sát vào tai tôi.

 

Hứa Du Du ghé sát tai tôi, thấp giọng nói:

 

“Tôi khuyên em nên quay về đi, bộ phim này là do Tấn Trì đầu tư cho tôi, em có đi thử vai cũng chỉ chuốc lấy nhục mà thôi.”

 

Tôi không nhịn được mà lùi lại một bước, ngoáy tai, rồi nhàn nhạt đáp:

 

“Đừng la lối nữa, tôi biết rồi, chị bám được đại gia, còn nhận Nhị Lang Thần làm chủ nhân cơ mà.”

 

(Nhận Nhị Lang Thần là chủ nhân chính là Hao Thiên Khuyển, nữ chính đang chửi á.)

 

Sắc mặt Hứa Du Du lập tức tái mét, giọng điệu đầy mỉa mai:

 

“Miệng lưỡi sắc bén lắm, để xem lát nữa em còn mạnh miệng được không.”

 

Tôi lười biếng đảo mắt:

 

“Chị ở Đôn Hoàng à? Mà sao vẽ tranh trên tường nhiều thế?”

 

“Với lại ai nói với chị là tôi đến thử vai cho đoàn phim của các người?”

 

Nói xong, tôi xoay người bước vào đoàn phim bên cạnh.

 

Vai tôi muốn thử vai là nữ thứ trong bộ phim của đạo diễn Vu, một nữ phản diện mắc chứng rối loạn tâm lý, sở hữu trí tuệ siêu phàm và mang tư tưởng tội phạm.

 

Kiếp trước, sau khi bộ phim này bùng nổ, nhân vật đó chính là người nổi bật nhất.

 

Giờ đây, dựa vào kinh nghiệm diễn xuất từ kiếp trước, tôi dễ dàng vượt qua hàng loạt diễn viên mới khác.

 

Không chút bất ngờ, tôi giành được vai diễn này.

 

Sau khi thử vai thành công, tôi tìm gặp đạo diễn Vu, trực tiếp bày tỏ ý định đầu tư vào bộ phim.

 

Dù sao thì, nếu chỉ biết diễn xuất, tôi mãi mãi chỉ là một diễn viên.

 

Nhưng nếu biết đầu tư, tôi mới có thể trở thành nhà tư bản.

 

Đạo diễn Vu hỏi tôi dự định đầu tư bao nhiêu, tôi giơ ba ngón tay lên.

 

“Ba triệu à?”

 

Tôi lắc đầu:

 

“Ba mươi triệu.”

 

Đạo diễn Vu giật mình đến mức vội vàng châm điếu thuốc để bình tĩnh lại.

 

“Em đầu tư nhiều vậy không sợ mất trắng sao?”

 

Không, tôi chỉ sợ mình kiếm chưa đủ nhiều thôi.

 

Tôi vỗ vai ông, khích lệ:

 

“Tôi tin tưởng vào ông, chúng ta cứ quay thật tốt, nhắm thẳng vào giải thưởng vàng của liên hoan phim.”

 

Tôi không nói dối.

 

Kiếp trước, nếu bộ phim này được đầu tư đủ kinh phí, nó đã không phải tiếc nuối vì bỏ lỡ giải thưởng vàng.

 

Đôi mắt đạo diễn Vu lập tức đỏ hoe, ông quay mặt đi, lén lau nước mắt.

 

“Được! Nhắm vào giải vàng!”

 

Sau khi bàn bạc xong mọi chi tiết về khoản đầu tư với đạo diễn Vu và chuyển tiền đầu tư cho ông, thời gian đã trôi qua hơn một giờ.

 

Khi tôi bước ra khỏi phim trường, lại lần nữa chạm mặt Hứa Du Du.

 

Dường như chị ta cố ý đứng đợi tôi ở đây.

 

“Sao sắc mặt tệ vậy? Thử vai thất bại rồi à?”

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page