Chỉ là “Anh Em Tốt” Thôi Mà

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Trần Trạch Hi có vẻ bị chọc trúng chỗ đau, bắt đầu nổi đóa lên.

Hắn bất ngờ đẩy tôi ép vào gốc cây, mặt áp sát lại gần.

 

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, có người từ phía sau lao đến, định kéo hắn ra.

 

Nhưng tôi đã nhanh hơn một bước — giơ chân lên, đá thẳng vào “vốn liếng đàn ông” của Trần Trạch Hi.

 

Gã hét lên một tiếng đau đớn, lập tức buông tôi ra.

 

Còn Thẩm Quy Vân đứng chết lặng tại chỗ.

 

Tôi đứng trên cao nhìn xuống Trần Trạch Hi, giọng lạnh lùng: “Hồi đầu gặp nhau tôi đã quét chân đá anh ngã rồi, sao đến giờ vẫn chưa rút ra bài học? Còn bày đặt cái kiểu ‘cưỡng ép tình yêu’?”

 

“Còn nữa, tôi chưa bao giờ cảm thấy xuất thân từ gia đình đơn thân là điều gì xấu hổ. Mẹ tôi rất tuyệt vời, bà ấy đã nuôi dạy tôi thành người tử tế. So với đám chuột cống chuyên ngồi trong góc mà nói xấu người khác như các người, bà ấy hơn hẳn cả trăm ngàn lần!”

 

“Anh không xứng với tôi, nên để tôi chính thức tuyên bố với anh — anh đã bị tôi đá!

 

“Chúng ta đi thôi!”

 

Tôi kéo tay Thẩm Quy Vân rời đi, để lại Trần Trạch Hi đang ôm lấy chỗ hiểm quỳ dưới đất, rên rỉ vì đau đớn.

 

Hắn còn gào theo sau lưng chúng tôi: “Tống An An, cô sẽ hối hận đó!”

 

16.

 

Thẩm Quy Vân ngoan ngoãn để tôi kéo đi.

 

Mãi đến khi ngồi vào taxi, tôi mới nhận ra hai đứa vẫn đang nắm tay, liền giật mình buông ra.

 

Mặt cậu ấy đỏ ửng, ngồi ngay bên cạnh tôi.

 

Trong quán lẩu, hơi nước bốc lên nghi ngút.

 

Mặt đỏ của Thẩm Quy Vân ẩn sau làn hơi nóng, chẳng rõ là vì bị xông hay vì chuyện gì khác.

 

Suốt bữa ăn, cậu ấy luôn gắp đúng những món tôi thích cho vào nồi.

 

Tôi ăn đến mức mồ hôi đầm đìa, cuối cùng cũng thấy hơi áy náy: “Cậu ăn đi chứ.”

 

Lúc đó cậu ấy mới gắp chút đồ còn sót lại cho mình.

 

Ăn xong thì đã gần 11 giờ đêm, sắp đến giờ giới nghiêm.

 

Cả hai phải chạy gấp.

 

Đến cổng ký túc, chỉ còn đúng một phút.

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vừa định bước vào thì Thẩm Quy Vân khẽ gọi tôi lại: “An An… Chúng ta… coi như đang hẹn hò rồi đúng không?”

 

Giọng cậu ấy nhỏ đến mức suýt nữa bị gió thổi tan giữa không trung.

 

Nhưng tôi vẫn nghe được một cách nhạy bén.

 

Tôi không muốn để cậu ấy hiểu nhầm, bèn nghiêm túc đáp: “Không phải đâu.”

 

“Với lại, tôi không hiểu… tại sao cậu lại thích tôi?”

 

Là kiểu thích giữa nam và nữ thật sự.

 

Cô quản lý ký túc đến khóa cửa, tôi đành phải lên lầu trước.

 

Rửa mặt xong bước ra, tôi thấy Thẩm Quy Vân đã nhắn cho tôi mấy tin.

 

Cậu ấy viết: 【Em thích chị, vì chị là Tống An An.】

 

【Nếu nhất định phải có lý do, thì là vì chị dũng cảm, nỗ lực, và tốt bụng.】

 

【Chị thấy chuyện bất bình sẽ ra tay giúp đỡ. Em sẽ mãi không quên buổi chiều nắng nóng đó, khi chị đứng ra bảo vệ một đứa trẻ bị bắt nạt.】

 

【Trong lòng em, từ khi đó, chị đã luôn là người tỏa sáng.】

 

【Chị học rất giỏi, luôn đứng nhất lớp. Mỗi lần học mà buồn ngủ, em đều lôi bài kiểm tra của chị ra xem. Hy vọng chị không để bụng, vì em từng lén mang đống bài cũ của chị về nhà định bán đồng nát.】

 

【Chị còn rất thương dì. Chị giúp dì bán rau, giao hàng, còn đuổi cả ông cha dượng phiền phức kia đi.】

 

【Chị rất tuyệt. Em thấy mình may mắn khi được thích chị.】

 

Tôi lật qua lật lại đọc mấy lần, trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, không biết phải nói gì, chỉ có thể gõ một câu:【Cảm ơn.】

 

Hình như cậu ấy hơi thất vọng, phía trên cứ hiện dòng “đang nhập…”, nhưng mấy phút liền vẫn chưa thấy tin nhắn mới.

 

Cuối cùng, cậu ấy gửi:【An An, sinh nhật vui vẻ. Chúc chị mỗi năm mỗi tuổi đều bình an, và mọi điều mong cầu đều thành hiện thực.】

 

Ánh mắt tôi dừng lại ở hai chữ “An An”.

 

Thật ra, trừ lần trước vì phải diễn trò để chọc tức đám người Trần Trạch Hi, Thẩm Quy Vân chưa từng gọi tôi là “chị”.

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page