Đây là sinh nhật đầu tiên sau khi quen nhau, không ngờ lại đụng phải loại “trà xanh” quý hiếm như vậy.
Trước đó, bên tôi chỉ có mỗi Thẩm Quy Vân thôi.
Thái độ của Trần Trạch Hi khiến tôi thất vọng.
Nói không buồn là giả.
Nhưng thất tình thì đã sao? Tôi nằm vài ngày là ổn, trong phòng thí nghiệm còn cả đống việc đang chờ.
Sang ngày thứ ba tôi nằm bẹp, Thẩm Quy Vân gọi cho tôi, bảo tôi nên “đáp lễ”.
“Chị có thể đi dự dạ hội tốt nghiệp với em không?”
Cậu ấy đã giúp tôi trước, tôi không có lý do gì để từ chối.
11.
Tôi đến trước cổng trường cấp ba đúng như đã hẹn.
Nam thanh nữ tú tuổi xuân tràn trề, ai nấy đều diện lễ phục rạng rỡ, gương mặt ngập tràn tiếng cười.
Đang ngó trái ngó phải tìm bóng dáng của Thẩm Quy Vân, có người vỗ nhẹ vai tôi từ phía sau.
Quay đầu lại, thấy Thẩm Quy Vân mặc một bộ vest đen ôm người.
Dáng vẻ cao ráo gọn gàng, lớp khí chất non nớt học sinh dường như cũng được dìm xuống, thay vào đó là vài phần chững chạc trưởng thành.
Trong mắt cậu ấy thoáng qua một tia kinh diễm, rồi hơi lúng túng đẩy gọng kính gọng đen lên, mỉm cười nói: “Chị đến rồi.”
Tôi kéo nhẹ bộ lễ phục có phần hơi bó.
Đây là bộ tôi mua riêng sau khi tốt nghiệp cấp ba, chỉ mặc đúng một lần rồi cất đáy tủ.
Quả nhiên, năm tháng khiến người ta nảy nở hơn hẳn.
“Đi thôi.”
Thẩm Quy Vân tự nhiên khoác tay tôi, dán sát vào tôi như một cô vợ nhỏ.
Tư thế này ngược hẳn với các cặp đôi nam nữ xung quanh.
Nhưng với chúng tôi thì chẳng có gì lạ.
Dù sao hồi nhỏ, ai cũng gọi cậu ấy là “vợ nhỏ” của tôi, là con rể nuôi từ bé của nhà tôi.
Tôi lớn hơn Thẩm Quy Vân ba tuổi.
Mẹ tôi là mẹ đơn thân, một mình nuôi tôi khôn lớn, rèn luyện nên tính cách sắc sảo và mạnh mẽ.
Tôi học được cỡ một nửa.
Tôi rất bướng, đám trẻ trong khu không ai dám chọc tôi.
Hồi nhỏ, Thẩm Quy Vân gầy gò nhỏ nhắn, trắng trẻo sạch sẽ, vừa chuyển đến thì bị mấy đứa trẻ con nghịch ngợm bắt nạt suốt.
Tôi thấy thế, bùng nổ chính nghĩa, không nói không rằng liền kéo cậu ấy ra sau lưng bảo vệ, đuổi đánh mấy đứa kia chạy mất.
Thẩm Quy Vân từ đó bám lấy tôi, trở thành cái đuôi nhỏ của tôi.
Tôi rất hài lòng khi có thêm một “em trai”, ngày nào cũng dắt cậu ấy chạy khắp khu, lớn rồi cũng chẳng khác.
Cậu ấy vẫn thích bám theo tôi, chuyện gì cũng để tôi ra mặt.
Bạn bè tôi hay chọc cậu ấy là “trà xanh” phiên bản nam biết đóng vai đáng thương, còn tôi thì ngốc nghếch tin tất cả những gì cậu ấy nói.
Tôi chẳng để tâm.
Tôi đã hứa sẽ che chở cho cậu ấy, thì nhất định phải giữ lời.
Hơn nữa, tôi biết rõ, Thẩm Quy Vân tuyệt đối sẽ không bao giờ hại tôi.
13.
Buổi dạ hội được tổ chức trong hội trường lớn.
Vừa bước vào, gần như toàn bộ sự chú ý của tôi liền bị dàn đồ ăn phong phú thu hút.
Thẩm Quy Vân theo sát phía sau, tôi thích món gì là cậu ấy đều lấy giúp tôi, trong lúc đó liên tục có bạn bè cậu ấy đến chào hỏi.
Khi có người hỏi tôi là ai, Thẩm Quy Vân ậm ừ: “…Bạn.”
Tôi chỉ tập trung ăn, vừa gật đầu vừa cười phụ họa.
Thi thoảng cũng thầm cảm thán — thanh xuân đúng là đã qua rồi, đến cả mụn tuổi dậy thì tôi cũng chẳng còn.
Uống quá nhiều nước, tôi dặn cậu ấy: “Tôi đi vệ sinh một lát, cậu đừng chạy lung tung.”
“Ừm, em ngồi đây chờ chị về.”
Thẩm Quy Vân ôm áo khoác của tôi, ngồi ở khu nghỉ ngơi, ánh mắt dõi theo tôi đi xa, trông chẳng khác gì một đứa nhỏ bị bố mẹ dặn ngồi yên một chỗ.
Rửa tay xong bước ra, tôi đụng phải một cô gái tóc dài.
Trông hơi quen, hình như là bạn học của Thẩm Quy Vân.
Cô ấy nhìn tôi đầy ngạc nhiên, ánh mắt như đang nhìn thấy động vật quý hiếm vậy.
Tôi đưa tay sờ mặt, chẳng lẽ mình lại càng ngày càng xinh ra rồi?
You cannot copy content of this page
Bình luận