Trong đó, bạn bè của Trần Trạch Hi hùng hồn phân tích: “Tôi thấy Tống An An là cố ý kiếm người chọc tức cậu đấy. Cậu mà chạy đi làm hòa thì cô ta kiểu gì chẳng được đà lấn tới. Với lại cậu có làm gì sai đâu, cớ gì phải cúi đầu trước?”
“Rõ ràng là Tống An An nhỏ nhen, hiểu nhầm quan hệ giữa cậu với Dao Dao. Hai người là bạn thân bao nhiêu năm, thật sự có gì thì đến lượt cô ta à?”
Giọng Trần Trạch Hi trầm xuống: “Cô ấy thật sự tạt nước em à?”
Rồi giọng ấm ức của Lâm Dao vang lên: “Anh Trạch Hi, bọn mình quen nhau mười mấy năm rồi, em lừa anh làm gì? Nhưng em sẽ không trách chị An An đâu.”
Một người khác nói: “Con gái nhà đơn thân thì tính cách thường có vấn đề. Chỉ có anh Trạch Hi mới chịu đựng nổi thôi.”
Đọc đến đó, tôi bấm mạnh một cái vào tay Thẩm Quy Vân, cơn giận trào lên tận óc.
Trần Trạch Hi lấy hoàn cảnh gia đình tôi ra làm trò cười cho cả đám — lấy tư cách gì?!
Lâm Dao giả nhân giả nghĩa lên tiếng trách móc: “Đừng nói vậy về chị An An!”
Tên con trai bị gọi là “Khỉ” hùng hồn nói: “Dao Dao, em đúng là quá tốt bụng, anh chỉ thấy xót cho Trạch Hi thôi.”
“Rõ ràng là cô ta làm sai, vậy mà còn dám rủ người khác đến kích thích Trạch Hi đúng vào ngày sinh nhật của cậu ấy. Thế chẳng phải là giẫm đạp lên tấm lòng của người khác sao!”
Trần Trạch Hi lạnh nhạt nói: “Tống An An là bạn gái tôi, tôi không chiều cô ấy thì chiều ai? Nhưng mà hôm nay đúng là cô ấy quá đáng thật, tôi sẽ chờ cô ấy tự nhận ra lỗi của mình.”
Hả?
Trước đây không nhận ra, chứ giờ thì thấy rõ — Trần Trạch Hi đúng là một gã đàn ông tự luyến tầm thường.
Được thôi, để gã chờ đi.
【Bà đây đá anh rồi, để xem anh chờ tới lúc nào, xem trước khi anh chết thì tôi có kịp nhận ra mình sai không.】
10.
Tôi quen Trần Trạch Hi ở sân bóng rổ.
Bóng của hắn bay ra ngoài, đập thẳng vào tôi.
Lúc hắn chạy tới đỡ tôi dậy, tôi vô tình đưa chân ra… làm hắn ngã sấp mặt.
Cuối cùng, tôi đứng đó, nhìn Trần Trạch Hi đang ngồi bệt dưới đất, cả hai nhìn nhau sững sờ.
Rồi cả hai cùng phá lên cười.
Trần Trạch Hi cười khổ: “Đây là lần đầu tiên tôi bị con gái quét chân ngã đấy.”
Tôi nhún vai: “Tôi cũng lần đầu bị con trai ném bóng rổ trúng đầu. Vậy là huề nhau.”
Một nụ cười xóa bỏ hiềm khích.
Không ngờ hôm sau, trong tiết học công khai.
Khi đang tranh mấy hàng ghế cuối, tôi vô tình giẫm lên chân người ngồi bàn sau mà không hay biết.
Cho đến khi có người chọc vào lưng: “Bạn học, cậu đang giẫm lên chân tôi đấy.”
Tôi vội vàng nhấc chân ra, quay lại thì phát hiện… là người đó, mặt tôi đỏ bừng vì xấu hổ.
Trần Trạch Hi bật cười: “Đây là lần đầu tiên tôi chỉ nói một câu mà khiến con gái đỏ mặt, khá đau đấy.”
Tan học xong, hắn chủ động đưa điện thoại ra, hỏi xin cách liên lạc của tôi.
Sau đó thường rủ tôi cùng đi học tiết công khai.
Hai năm sau đó, vì vấn đề mạng nên tôi không đăng ký được môn thể dục nào khác.
Dưới sự xúi giục của Trần Trạch Hi, tôi đành cắn răng đăng ký chung lớp bóng rổ với hắn.
Gã cầm tay chỉ tôi cách dẫn bóng, cách ném rổ, dạy tôi lên rổ ba bước.
Suốt hai năm học bóng rổ, điểm của tôi chưa bao giờ dưới 90.
Kết thúc khóa học, chúng tôi vẫn giữ liên lạc.
Hắn thường đến phòng thí nghiệm của bọn tôi, lần nào cũng mang theo gì đó, lúc thì trà sữa, lúc thì bánh ngọt.
Phần của tôi luôn là món tôi thích nhất — sữa dâu và bánh mille crepe sầu riêng.
Một ngày nọ, đàn chị hỏi chúng tôi yêu nhau bao lâu rồi.
Tôi cuống cuồng giải thích rằng chỉ là bạn bè.
Chị ấy ngạc nhiên: “Sao có thể chứ!”
Tôi không ngờ Trần Trạch Hi cũng đang đứng phía sau.
Hắn bất lực nói: “Chúng tôi thực sự chưa yêu nhau. Là tôi đang theo đuổi cô ấy, chỉ là cô ấy hơi chậm hiểu một chút.”
Dưới sự cổ vũ của các bạn học, tôi đã nhận lời tỏ tình của Trần Trạch Hi.
You cannot copy content of this page
Bình luận