6.
Thẩm Quy Vân rõ ràng rùng mình một cái.
Cậu ấy ngẩng đầu lên, nói lí nhí: “Chị An An, anh kia là ai vậy, sao dữ thế?”
Thẩm Quy Vân có gương mặt rất thanh tú, làn da trắng hồng, thêm đôi mắt hoe đỏ như sắp khóc, nhìn vừa tội nghiệp vừa đáng yêu.
Tuyệt vời!
Tôi âm thầm tán thưởng diễn xuất của Thẩm Quy Vân, mặt thì vẫn bình thản: “Một người bạn thôi.”
Trần Trạch Hi càng giận hơn: “Ý em là gì? Anh là bạn tr—”
“Đủ rồi.” Tôi ngắt lời hắn, gọi phục vụ mang thêm ghế cho Thẩm Quy Vân ngồi cạnh tôi.
Trần Trạch Hi giận đến đỏ mặt, quên luôn vụ “tôi tạt nước Lâm Dao”, lập tức chất vấn: “Sao em không nói rõ với cậu ta mối quan hệ của bọn mình? Cậu ta lấy tư cách gì mà ôm em như thế?”
Tôi liếc anh ta một cái, lạnh nhạt nói: “Cậu ấy vừa thất tình, anh không thấy cậu ấy đau khổ lắm sao?”
“Tôi nói với cậu ấy quan hệ của chúng ta để làm gì? Để khoe à? Trước giờ tôi không biết anh là kiểu người như vậy đó!”
Trần Trạch Hi trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt như có cả đống lời mà không biết nói thế nào.
Hắn nhịn một hồi, cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Cậu ta là gì của em?”
Tôi thản nhiên trả lời: “Chị em.”
Lâm Dao chen miệng: “Nhưng cậu ta là con trai mà, còn thân mật với chị như vậy?”
“Tại sao?” Tôi lườm cô ta, dùng chính lời cô ta từng nói để chặn họng: “Giữa nam và nữ không thể có tình bạn thuần khiết à?”
Câu đó… quen quá đúng không?
Lâm Dao lập tức im bặt.
Trần Trạch Hi tỏ ra ấm ức: “Sau này không được để cậu ta ôm em nữa.”
Tôi uể oải đáp: “Ừ.”
Thẩm Quy Vân đột nhiên kêu lên: “Ui da.”
Tôi vội quay sang nhìn: “Sao vậy?”
Cậu ấy đặt ly xuống, ngượng ngùng nói: “Em khát quá nên tiện tay lấy đại một ly nước trước mặt, giờ mới nhận ra hình như uống nhầm của chị rồi.”
Khóe miệng Thẩm Quy Vân còn dính một vòng nước cam màu vàng, trông ngốc nghếch hết sức.
“Đồ ngốc.” Tôi cười cưng chiều, rút một tờ khăn giấy tự nhiên lau miệng cho cậu ấy: “Có gì đâu, chị em với nhau cả mà, cho em uống một ngụm thì sao chứ? Lẽ nào em còn chê chị à?”
Cậu ấy đỏ mặt, thật sự trông như đang ngượng: “Em sợ chị chê em.”
“Sao chị có thể chê em được? Hồi nhỏ mình chẳng thường xuyên uống chung ly nước sao? Lẽ nào lớn rồi là phải né tránh?”
Trần Trạch Hi nắm lấy tay còn lại của tôi, lực nắm mạnh đến mức đủ để thấy được ngọn lửa giận đang cuộn trào trong hắn.
Tôi rút tay ra: “Anh làm đau tôi đấy.”
Trần Trạch Hi hừ một tiếng, đưa tay đẩy ly nước mà Thẩm Quy Vân vừa đặt trước mặt tôi sang chỗ khác, thay bằng ly mới, rồi ghé sát tai tôi nói nhỏ: “An An, đừng làm loạn nữa, ăn cơm đi.”
Thẩm Quy Vân lại cầm ly nước cũ của tôi lên uống một ngụm, ngơ ngác chớp chớp mắt hỏi: “Chị An An, bạn chị giận rồi à?”
Trần Trạch Hi trừng mắt nhìn cậu ấy, như thể sắp phun ra lửa.
Tôi cười lạnh trong lòng.
Giờ thì biết tức giận rồi? Hồi nãy không phải cười vui lắm sao?
Phải bị quất roi vào người rồi mới biết đau.
Nhưng tôi không ngại rắc thêm tí muối lên vết thương.
Tôi giả vờ như không có gì, nói dối không chớp mắt: “Sao có thể chứ, anh ấy đâu có nhỏ mọn vậy.”
Thẩm Quy Vân bặm môi, giọng đủ lớn để cả bàn đều nghe thấy: “Vậy thì tốt rồi. Em còn tưởng làm vậy là sai, bị hiểu nhầm là ‘trà xanh’ cơ đấy!”
Sắc mặt đám người Lâm Dao khẽ biến đổi.
Sự khó xử âm ỉ lan ra trên bàn ăn, chỉ có Thẩm Quy Vân là ra vẻ chẳng biết gì.
Giữa bao ánh mắt dõi theo, cậu ấy bóc cho tôi một con tôm, đặt vào đĩa nước tương, còn buồn rầu nói: “Hồi trước em bóc tôm cho bạn gái, mà giờ cô ấy không cần em nữa rồi.”
Tôi bật cười, lấy tay che miệng: “Nhờ phúc của cô ấy, chị mới được ăn tôm do em bóc.”
Tôi gắp con tôm lên ăn, cậu ấy hỏi: “Ngon không?”
Tôi mỉm cười: “Ngon lắm.”
Mặt Trần Trạch Hi đen như đáy nồi.
You cannot copy content of this page
Bình luận