Cuối cùng tôi đặt đũa xuống, nửa cười nửa không nhìn Trần Trạch Hi: “Cái áo này… hình như là tôi tặng anh mà, đúng không?”
Lâm Dao như đứa trẻ vừa làm chuyện xấu bị bắt quả tang, lúng túng nói: “Em xin lỗi chị, em không biết.”
“Giờ thì biết rồi chứ?”
Trần Trạch Hi cười gượng: “An An, chỉ là một cái áo khoác thôi mà. Cô ấy lạnh thì cho mượn mặc chút, anh đâu có tặng cho cô ấy.”
Lâm Dao lúc này mới từ tốn khoác áo vào.
Ở góc mà Trần Trạch Hi không nhìn thấy, cô ta còn cố tình nở một nụ cười đầy khiêu khích với tôi.
Được rồi, đến đây thì tôi xác định chắc chắn — cô ta làm vậy là có chủ ý.
Tôi mặt lạnh bước ra ngoài, vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Gương soi phản chiếu gương mặt lạnh lùng của tôi.
Tôi bắt đầu nghĩ lại về mối quan hệ giữa mình và Trần Trạch Hi.
Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi đụng trúng Lâm Dao.
Cô ta đang mặc áo khoác của Trần Trạch Hi, bộ dáng yếu đuối vừa nãy biến mất sạch sẽ, thay vào đó là vẻ hống hách: “Tôi quen anh Trạch Hi trước, nếu so ra, cô mới là người đến sau, là kẻ thứ ba.”
Tôi sững người trước cái kết luận lố bịch đó.
“Vậy sao Trần Trạch Hi không chọn cô? Hay là vì quá yêu nên không nỡ đụng vào cô hả?”
Chỉ một câu, Lâm Dao đã mất bình tĩnh: “Cô thì biết cái gì!”
Ánh mắt cô ta thoáng qua một tia khác lạ, rồi hất tôi ra, lao vào nhà vệ sinh.
Tôi nhìn theo bóng lưng cô ta, ánh mắt dần trầm xuống.
Tôi không tin mấy trò vặt vãnh như thế mà Trần Trạch Hi không nhìn ra.
Hay là… anh ta đang tận hưởng cảm giác được tranh giành?
Anh ta tưởng mình là báu vật chắc? Có phải tiền đâu mà tôi phải tranh?
Mà tôi – Tống An An – cũng không phải kiểu bị uất ức mà cứ phải ngậm đắng nuốt cay!
Thật ra, đàn ông mà, muốn thì nhường thôi.
Nhưng Lâm Dao lại cứ tự dán mặt vào kiếm chuyện, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!
Trà xanh đúng không? Ai mà chẳng biết vài ba loại!
Tôi gọi ngay cho một anh chàng “trà xanh” chính hiệu: “Chị có việc, tới ngay!”
5.
Chờ Thẩm Quy Vân sắp tới nơi, tôi mới quay lại phòng bao.
Vừa bước vào là thấy không khí có gì đó là lạ.
Lâm Dao như bị dọa sợ, “vụt” một cái đứng dậy, đưa áo khoác trả tôi.
Nhìn kỹ thì thấy áo sơ mi bên trong cô ta bị ướt, lớp nội y thấp thoáng lộ ra.
Cô ta sụt sùi: “Chị ơi, em trả áo lại cho chị. Xin lỗi, sau này dù có lạnh em cũng không mượn áo của anh Trạch Hi nữa.”
Tôi nhướn mày.
Chiêu trò này… thật rẻ tiền.
Trần Trạch Hi nhíu mày: “Lâm Dao, em cứ mặc đi, áo bên trong em ướt rồi.”
“Nhưng mà chị ấy…”
Cô ta đưa ánh mắt sợ hãi về phía tôi, thành công khiến mấy người trong phòng nhìn tôi đầy thương hại và oán trách.
“Không sao đâu.” Trần Trạch Hi khoác lại áo cho cô ta, rồi quay sang tôi: “An An, em làm vậy không đúng. Em xin lỗi Lâm Dao đi.”
Tôi tức đến mức bật cười: “Ồ? Anh tin lời cô ta? Vậy nói tôi nghe xem, tôi vì sao phải tạt nước cô ta?”
Trần Trạch Hi nhíu mày chặt hơn nữa.
Một người bạn của anh ta cười khẩy: “Chẳng phải là ghen à? Con gái mấy cô có cái loại tâm lý nhỏ nhặt đó thì tôi còn lạ gì.”
Lâm Dao mắt đỏ hoe: “Chị đừng hiểu lầm, em với anh Trạch Hi chỉ là anh em lớn lên cùng nhau thôi.”
“Anh trai, em trai — cô muốn đóng vai nào? Hay là cô đang nhầm lẫn giới tính rồi?”
Cô ta kích động nói: “Chị à, giữa nam và nữ cũng có tình bạn thuần khiết mà!”
“……”
Đúng là tôi nói một đằng, cô ta đáp một nẻo.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy mạnh, một chàng trai cao lớn lao thẳng vào lòng tôi, làm bộ làm tịch nũng nịu: “Chị An An, em thất tình rồi… hu hu hu… Ôm em một cái đi, em sắp tan vỡ rồi.”
Cậu ấy ôm eo tôi, đầu dụi vào hõm cổ tôi, khóc lóc thảm thiết — mà chẳng có giọt nước mắt nào.
Trần Trạch Hi bật dậy, ghế bị đẩy lùi phát ra tiếng ken két chói tai, mặt đen sì: “Buông cô ấy ra!”
You cannot copy content of this page
Bình luận