Tôi không có lý tưởng gì lớn lao, chỉ muốn được sống sót.
Khi lên cấp hai, tôi biết sử dụng máy tính, bắt đầu chơi trên các diễn đàn, và quen biết với Bùi Trúc.
Bùi Trúc đã vẽ ra trước mắt một thế giới mà tôi chưa từng chạm tới.
Cô ấy hào phóng, cởi mở, thường xuyên gửi đồ ăn ngon, sách vở và dụng cụ học tập cho tôi.
Tôi từng hỏi: [Học giỏi có thể trở thành người như cậu sao?]
Cô ấy đáp: [Học giỏi thì cậu có thể trở thành bất cứ ai mà cậu muốn.]
Tôi muốn trở thành người như Trúc Trúc, một mặt trời rực rỡ và xa vời.
Từ đó, tôi nỗ lực học hành, thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng và sau khi tốt nghiệp, gia nhập Ôn Thị.
Tôi từng nghĩ, ít nhất trong mắt Ôn Dục, mình sẽ có chút khác biệt.
Nhưng không ngờ, là tôi nghĩ nhiều quá.
Trong xã hội đầy định kiến về giới tính, trong mắt họ, phần lớn phụ nữ xuất sắc cũng chẳng mang lại nhiều giá trị.
“Trúc Trúc…” Tôi vừa định nói điều gì đó.
“À đúng rồi, Nghiên Nghiên, bố tớ bảo tớ đi quản lý chi nhánh công ty. Dù chi nhánh này năm nào cũng thua lỗ, nhưng ít nhất điều này chứng tỏ ông ấy đã công nhận năng lực của tớ!”
“Mà Nghiên Nghiên, cậu định nói gì thế?”
Khuôn mặt của Bùi Trúc thật rạng rỡ.
“Chúc mừng cậu, Trúc Trúc! Tuyệt vời quá, mà nãy không có gì đâu.”
Tôi nuốt lại ý định muốn cùng với cô ấy khởi nghiệp.
Bùi Trúc đang từng bước thực hiện giấc mơ của mình, tôi cũng không thể thua kém được.
10.
Tôi gạt bỏ ý nghĩ “làm mọt” trong lòng, bắt đầu cố gắng học tập không ngừng.
Không chỉ trong công việc, tôi còn nhờ sự chỉ dẫn từ các đồng nghiệp khác trong phòng trợ lý.
Bùi Trúc chỉ còn vài ngày nữa là bay đến một thành phố khác.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định biến kinh nghiệm làm việc của mình trong những năm qua thành món quà tiễn cô ấy nhận chức.
Công việc bận rộn đến mức tôi gần như quên mất việc mình là “bạn gái chính thức” của Ôn Dục.
Cho đến một ngày, mẹ của gã đàn ông gọi điện cho tôi.
“Năm giờ chiều, quán cà phê Cẩm Trúc.”
Chưa kịp để bên kia đáp lại, bà ta đã lạnh lùng cúp máy.
Tôi lập tức gửi tin nhắn cho Bùi Trúc.
“Trúc Trúc, có công việc làm thêm rồi đây.”
Tôi nhanh chóng gửi thời gian và địa điểm, kèm theo sơ lược tình hình buổi chiều.
Tan làm, tôi đi thẳng đến quán cà phê.
Mẹ của Ôn Dục rất có khí chất quý phái, đôi môi mím lại, ánh mắt sắc lạnh, mang theo vẻ kiêu ngạo bẩm sinh.
“Một điều tôi đã tìm hiểu, cô Hạ, là cha mẹ cô đã qua đời, và hiện tại cô đang làm việc tại Ôn Thị.”
Chỉ với một câu nói nhẹ bẫng của bà ta, trái tim tôi bỗng nhói lên.
Tôi cúi đầu, ánh mắt hướng xuống: “Vâng, đúng vậy.”
Bà ta mỉm cười, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Vậy thì cô lấy tư cách gì để trở thành thiếu phu nhân của Ôn Thị?”
Tôi cắn môi, im lặng không đáp.
“Tôi rất thích cô bé Bùi Trúc. Trong mắt tôi, cô ấy là người con dâu duy nhất mà tôi chấp nhận.”
Bà ta nói như thể đang tuyên bố quyết định của mình.
Tôi cúi đầu, nắm chặt lấy góc áo, một lúc sau mới có thể thốt ra một tiếng “vâng.”
Bà Ôn không thèm nhìn thêm một lần, như không muốn thấy vẻ mặt yếu đuối này của tôi, rồi đẩy một chiếc thẻ đen đến trước mặt.
Trong lòng tôi thoáng vui mừng.
Cuối cùng cũng đến rồi sao?
“Đây là 5 triệu. Rời xa con trai tôi.”
“Tôi có cần phải nghỉ việc không?” Tôi khẽ hỏi.
“Đương nhiên, càng cách xa con trai tôi càng tốt.”
Tôi thở dài, đẩy chiếc thẻ trở lại trước mặt người phụ nữ: “Dì à, Ôn Dục là một người rất xuất sắc, cháu thực sự rất thích anh ấy. 5 triệu không thể mua được tình cảm này của chúng cháu.”
“Ồ?” Bà Ôn uống một ngụm cà phê, nghiêng đầu hỏi: “Vậy cô muốn thế nào?”
Tăng tiền!
Tôi còn chưa nghĩ ra sẽ nói gì thì Bùi Trúc đã xuất hiện, trông rất ngạc nhiên: “Dì Bạch, sao dì lại ở đây?”
Khi quay sang nhìn tôi, trong ánh mắt cô ấy thoáng hiện lên nét thất vọng: “Đây chẳng phải là cô Hạ sao? Xem ra chuyện tốt giữa cô và A Dục sắp thành rồi nhỉ.”
You cannot copy content of this page
Bình luận