Ôn Dục rời đi với vẻ mặt u ám.
Tôi và Bùi Trúc ngồi lại quán bar thêm hai tiếng, dưới ánh mắt luyến tiếc của mấy cậu trai trẻ, mới chịu rời đi.
Khi chúng tôi bước ra ngoài, Ôn Dục vẫn còn đứng ở cửa, lái xe đến trước mặt chúng tôi: “Lên xe.”
Chúng tôi ngoan ngoãn ngồi vào xe.
Bên trong xe rất yên lặng, không ai nói lời nào.
Chỉ có tôi và Bùi Trúc đang gõ điên cuồng trên điện thoại.
[Chuyện gì thế?]
[Bị phát hiện rồi, xấu hổ chết đi được.]
[Sao anh ta không nói gì nhỉ?]
[Chứng xấu hổ của tớ phát tác rồi đây.]
Tôi hắng giọng, định phá tan bầu không khí ngượng ngập thì Ôn Dục bỗng lên tiếng: “Hai người quen nhau bao lâu rồi?”
Giọng hắn nghe mệt mỏi.
Tôi và Bùi Trúc nhìn nhau.
Ôn Dục dừng xe lại, quay người, nhìn thẳng chúng tôi.
“Mười năm.” Chúng tôi đồng thanh.
“Đùa tôi vui lắm đúng không?”
Tôi và Bùi Trúc nhíu mày, không hiểu ý Ôn Dục là gì.
“Hai người thấy đắc ý lắm phải không? Xem tôi như một gã hề mà đùa giỡn.”
“Ôn Dục, anh nói rõ ràng xem, chúng tôi đùa giỡn anh lúc nào?” Tôi vốn nóng tính, liền lên tiếng trước.
“Hạ Nghiên, đến giờ cô đã nhận được bao nhiêu khoản bồi thường rồi?” Ôn Dục nhìn tôi, xoa xoa trán, giọng đầy bất lực.
“Tôi…” Tôi hơi chột dạ.
“Còn Bùi Trúc, giờ thì trở thành thành viên hội đồng quản trị rồi, thật đáng nể.” Ôn Dục quay đi, giọng điệu đầy mỉa mai.
“Phải cảm ơn Ôn tổng, tất cả đều nhờ anh.” Bùi Trúc khoanh tay trước ngực, vẻ mặt nhàn nhã.
Tôi lập tức hiểu ra, vội vàng tiếp lời: “Đúng vậy, nếu không phải Ôn tổng muốn chơi trò ‘bạch nguyệt quang và thế thân’, chúng tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền phối hợp với anh thôi.”
“Anh thỏa mãn, chúng tôi kiếm được tiền, không phải đôi bên cùng có lợi sao?”
Càng nói càng thấy hợp lý, nhìn hắn đầy tự tin.
Ôn Dục nhìn chằm chằm vào chúng tôi, giọng trầm xuống: “Hai người chẳng lẽ chưa từng yêu tôi chút nào sao?”
“Từng có.” Tôi và Bùi Trúc lại đồng thanh.
Cả hai lập tức nhìn nhau, rồi Bùi Trúc lên tiếng trước: “Hồi cấp ba, chỉ một chút xíu thôi.”
Cô ấy còn dùng tay minh họa cỡ một hạt gạo.
Tôi không nhịn được bật cười, sau đó quay sang nhìn Ôn Dục, khẽ nói: “Từng có. Nhưng vào cái đêm Trúc Trúc trở về, tôi đã hoàn toàn từ bỏ.”
Ôn Dục là người tinh tế, biết cách mang lại giá trị cảm xúc, ngoại hình đẹp trai, năng lực làm việc mạnh mẽ.
Sống chung với một người như thế, làm sao mà không rung động được chứ?
Nhưng cái cách mà hắn cố tình tạo sự tranh giành giữa tôi và Bùi Trúc vào đêm đó…
Vẻ mặt tự mãn, cao ngạo, khiến tất cả cảm xúc của tôi tan biến.
Sự ngưỡng mộ dành cho hắn hoàn toàn tan vỡ, như kính vỡ thành từng mảnh, tôi tỉnh ngộ hẳn.
Đúng là kiểu đàn ông khiến người ta tụt cảm xúc.
Ôn Dục cúi đầu rất lâu, sau đó ngẩng lên nhìn chúng tôi, ánh mắt sâu thẳm, lại thêm chút cay đắng, nói: “Nhưng tôi lại yêu cả hai người.”
“Ôn Dục, anh bị thần kinh hả? Ai mà yêu được hai người phụ nữ cùng lúc chứ?”
Nắm tay của Bùi Trúc đã siết chặt.
“Có anh. Trúc Trúc, anh không thể quên được em, nhưng Nghiên Nghiên, anh cũng thường xuyên nghĩ đến em.”
Ôn Dục thậm chí còn định đưa tay ra nắm tay cả hai chúng tôi, khiến chúng tôi không khỏi buồn nôn.
Phì, thằng ch.ó tệ hại này!
“Ôn Dục, đừng tự huyễn hoặc nữa, tôi đã không còn yêu anh nữa! Làm bạn gái anh, tôi chỉ xem như đang đi làm thôi!” Tôi lạnh nhạt nói ra sự thật.
Hắn sững sờ: “Không thể nào, lúc anh ở bên Trúc Trúc, em còn ghen. Mẹ anh đến tìm, em cũng tỏ vẻ tủi thân.”
“Vì tiền thôi, ai mà chẳng có lúc nhẫn nhịn chứ.”
Tôi kiêu hãnh với mục tiêu kiếm tiền của mình.
“Tôi cũng vậy. Ôn Dục, chúng ta chia tay vì không hợp nhau, chứ tôi đâu có muốn quay lại. Nếu không phải hồi đó trong nhóm anh là người giàu nhất, tôi đã chọn người khác lâu rồi.” Bùi Trúc lắc tay, đầy vẻ chán ghét.
You cannot copy content of this page
Bình luận