Cô ấy cười, dường như muốn gượng cười chúc mừng chúng tôi, nhưng lại không thể cười nổi.
“Xin lỗi dì, nghĩ đến chuyện A Dục sắp kết hôn, cháu thấy đau lòng.”
Mẹ Ôn vội vàng tiến tới an ủi Bùi Trúc, tháo chiếc vòng tay đang đeo ra và đưa cho cô ấy: “Trúc Trúc, dì luôn coi trọng con mà. Dì gặp Hạ Nghiên chỉ để bảo cô ấy rời xa A Dục.”
“Con yên tâm, ngoài con ra, dì không nhìn trúng ai khác.”
“Thật à?” Đôi mắt Bùi Trúc ngân ngấn nước, ánh lên hy vọng.
Bà Ôn thở phào, gật đầu chắc nịch: “Con nhìn xem, đây là chiếc vòng tay gia truyền của nhà Ôn, dì đưa cho con.”
Sau đó, bà ta lấy ra thêm một tấm thẻ từ túi xách, rồi đặt cả hai tấm thẻ vào tay tôi.
“Một triệu, rời xa con trai tôi.”
Tôi và Bùi Trúc trao nhau một ánh nhìn, sau đó bắt đầu chuẩn bị cảm xúc để rơi nước mắt.
“Dì à, cháu thật sự yêu Ôn Dục… nhưng…”
Tôi vừa lau nước mắt vừa cầm lấy chiếc thẻ đen, quay người lại, nghẹn ngào nhìn Bùi Trúc: “Tiểu thư Bùi, cô nhất định phải đối xử tốt với A Dục nhé.”
Không đợi họ phản ứng, tôi đã rời khỏi quán cà phê.
11.
Vừa về nhà chưa được bao lâu thì nhận được cuộc gọi của Bùi Trúc.
“Nghiên Nghiên, thế nào rồi!”
“Kiếm bộn luôn, Trúc Trúc ra tay, không còn cọng cỏ nào sống sót! À đúng rồi, Trúc Trúc, cậu sắp đi rồi, có muốn ghé quán bar chơi không? Tớ có quà muốn tặng cậu.”
Bùi Trúc nhanh chóng đồng ý: “Đi thôi!”
Đây là lần đầu tiên tôi đến một quán bar cao cấp như thế này, tất cả bartender ở đây đều là những chàng trai điển trai.
Tôi không rời mắt nổi.
Bùi Trúc cầm ly rượu được pha sẵn, đung đưa trước mặt: “Sao nào?”
Tôi vừa ngượng vừa phấn khích: “Làm sao để gọi món đây?”
Bùi Trúc nói nhỏ vài câu với nhân viên phục vụ, sau đó nháy mắt với tôi: “Đợi chút nhé.”
Rất nhanh sau đó, sáu chàng trai trẻ trung, đẹp trai bước ra.
Họ mặc áo bó sát, tôn lên vóc dáng rắn chắc, cơ bụng lấp ló khiến người ta không thể rời mắt.
Ba trong số họ ngồi xuống gần tôi, giúp tôi massage, đưa nước, thậm chí còn ngọt ngào gọi tôi là “chị”.
Tôi cười không khép miệng nổi.
Ngẩng đầu định nhìn xem Bùi Trúc thế nào, nhưng không ngờ lại bắt gặp gương mặt đầy giận dữ của Ôn Dục đứng phía sau cô ấy.
“Các người đang làm gì vậy!”
Mấy cậu trai trẻ ngơ ngác nhìn sang, vẻ mặt bối rối khiến tôi bất giác nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ.
Tôi đứng dậy, bước tới trước mặt gã đàn ông: “Anh đang nói gì thế? Tôi nghe không rõ.”
Ôn Dục nghiến răng: “Các người đang làm gì?”
“Chìm đắm trong men say ở quán bar thôi.” Tôi đột nhiên đổi giọng, đầy vẻ buồn bã.
“Mẹ anh chiều nay đã tìm em, nói em không xứng với anh. Em không muốn làm lỡ dở anh, nên tới đây tìm chút niềm vui.”
Tôi cúi đầu, càng nói càng tỏ ra tủi thân.
Cơn giận của Ôn Dục lập tức tan biến, giọng mềm mỏng: “Em cứ cầm thẻ đi, đừng nghe bà ấy nói.”
“Ừm, ừm.” Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này, một người khác bước tới bên cạnh Ôn Dục: “Anh, có thấy Bùi Trúc không? Cô ấy lại đến quán bar này.”
Ôn Dục dường như lúc này mới phát hiện ra Bùi Trúc đang ngồi chung bàn với tôi, nhìn chúng tôi với vẻ nghi ngờ: “Hai người đang làm gì vậy?”
Tôi mỉm cười đáp trả theo cách xã giao: “Ghép bàn thôi.”
Lúc này, một chàng trai bên cạnh Bùi Trúc tiến đến trước mặt tôi, ngượng ngùng nói: “Chị ơi, chị bên kia bảo em đến chăm sóc chị. Chị ấy nói chị thích kiểu như em hơn.”
Bùi Trúc nháy mắt với tôi, nhưng sau đó lập tức sững lại.
Nãy đang chìm trong “nam sắc” nên không để ý, giờ mới chạm phải ánh mắt như muốn giết người của cái gã không mời mà đến này.
“Hai người có quan hệ gì?” Ôn Dục nghiến răng, từng chữ đầy sát khí.
Ôi không, bị phát hiện rồi.
Tôi bất chợt nảy ra ý nghĩ liều lĩnh, cầm ly cocktail vừa uống một ngụm, đưa lên môi Ôn Dục.
“Chính là quan hệ như thế này đây~”
Biểu cảm trên gương mặt gã đàn ông lập tức sụp đổ.
You cannot copy content of this page
Bình luận