Chị Dâu Bó Chân Cho Con Gái

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Tất cả đều là những cô gái xinh đẹp từng bị bó chân, phần lớn còn chưa đủ tuổi trưởng thành.

 

Các em ấy toàn thân thương tích, gầy trơ xương, quần áo xộc xệch, thậm chí có em lúc được đưa đến suýt nữa mất mạng.

 

Tất cả đều được đưa ra từ biệt thự nhà họ Trần.

 

Một đồng nghiệp của tôi là con gái độc nhất của chủ tịch một công ty niêm yết, nằm trong cùng giới với Trần Tranh.

 

Cô ấy lén nói với tôi rằng, Trần Tranh không chỉ mê mẩn chân ba tấc, mà còn lấy việc tra tấn phụ nữ làm niềm vui.

 

Không phải chưa từng gây ra án mạng, nhưng chẳng có làn sóng dư luận nào nổi lên.

 

Bởi vì thời đại này, cha mẹ ép con gái bó chân đều là để thỏa mãn sở thích quái đản của giới nhà giàu.

 

Nói trắng ra, tất cả cũng chỉ vì tiền.

 

Vậy nên khi có chuyện xảy ra, họ chấp nhận khoản tiền bồi thường lớn, rồi ngoan ngoãn dẹp yên mọi thứ.

 

Kiếp trước, tôi đã ngăn cháu gái rơi vào tay hắn, nhưng cái giá phải trả là tính mạng của chính mình.

 

Lần này làm lại, tôi biết rõ bộ mặt thật của Trần Tranh, nhưng không hề nhắc nhở nó.

 

Tôi sẽ chờ xem nó tự hủy hoại chính mình.

 

Và bây giờ, số phận của nó đã bắt đầu đi theo con đường được định sẵn.

 

Tôi không hề thấy thương hại.

 

Bởi vì kẻ đáng thương, tất có chỗ đáng ghét.

 

12.

 

Mỗi ngày trên vòng bạn bè của chị dâu đều là cảnh khoe của, thi thoảng xen vào vài câu tuyên ngôn thần giáo về bó chân.

 

Cháu gái lúc đầu cũng khoe, đăng ảnh vòng vàng, còng chân vàng Trần Tranh tặng, còn khoe túi hàng hiệu.

 

Ban đầu tôi chỉ xem như chuyện cười, xem nhiều rồi cũng thấy phiền thật sự.

 

Vì thế tôi chặn hết cả nhà họ.

 

Suốt nửa năm trời không nghe thêm tin tức gì từ họ.

 

Khoảng thời gian này, nhờ tay nghề y thuật xuất sắc, tôi được phá lệ thăng chức làm trưởng khoa, và cũng gặp lại người bạn trai yêu tôi.

 

Chúng tôi nhanh chóng đính hôn.

 

Ngày đính hôn, tôi nhận được một cuộc gọi khẩn từ bệnh viện, phải quay về gấp.

 

Người nằm hấp hối ở phòng cấp cứu là cháu gái tôi.

 

Suýt nữa thì tôi không nhận ra được nó, gầy đến mức da bọc xương, mặt mũi biến dạng hoàn toàn.

 

Thứ giúp tôi nhận ra nó, ngoài đôi chân ba tấc dị dạng, còn có còng chân vàng từng được khoe trên vòng bạn bè.

 

Đồng nghiệp tôi lo lắng ra mặt: “Tôi gọi cho bố mẹ cô bé rồi, chẳng ai bắt máy cả, đúng là kiểu người gì không biết!”

 

Cô ấy gần như sắp khóc: “Bệnh nhân còn chưa tỉnh, không ký được giấy, sao có thể phẫu thuật đây? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn cô ấy chết sao?”

 

Bệnh viện không thể tự tiện tiến hành gây mê toàn thân phẫu thuật cho bệnh nhân, nếu có sự cố, bệnh viện và bác sĩ đều không gánh nổi trách nhiệm.

 

Tôi thở dài: “Gọi cảnh sát đi, nhờ họ tìm người.”

 

Cuối cùng cảnh sát đưa anh chị tôi đến.

 

Khi họ đến thì ánh mắt thất thần, đi cùng là mấy viên cảnh sát nghiêm túc.

 

Tôi chỉ vào cháu gái nằm trên giường bệnh, lạnh nhạt nói: “Tình trạng của con bé cần gây mê toàn thân để phẫu thuật, mà việc đó phải có người nhà ký tên.”

 

Nghe thấy tiếng tôi, bọn họ như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhìn tôi như kẻ thù.

 

Còn cô con gái đang hôn mê, đầy thương tích, họ không thèm liếc lấy một cái.

 

“Không được! Ai biết cô có nhân cơ hội trả thù mà ra tay hại con gái tôi không?!” Chị dâu hét lên: “Con gái tôi còn phải gả vào nhà giàu làm mợ chủ, nếu bị cô làm hỏng thì sao đây!”

 

Tôi không nói gì, chỉ cảm thấy vô cùng nực cười.

 

Đồng nghiệp tôi là người tốt bụng, thấy vậy liền gấp gáp lên tiếng: “Bất kể các người có thù oán gì đi nữa, hiện tại trong bệnh viện này chỉ có bác sĩ Trương có thể thực hiện ca phẫu thuật này!”

 

“Các người không cho cô ấy làm, thì con gái các người sẽ chết!”

 

Chị dâu nghi hoặc nhìn đồng nghiệp tôi, thấy cô ấy không hề nói dối, khí thế hung hăng lập tức tiêu tan.

 

Nếu cháu gái chết, giấc mộng gả vào nhà giàu của chị ta cũng tiêu tan luôn.

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page