Chị Dâu Bó Chân Cho Con Gái

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

10.

 

Cuối cùng anh chị tôi cũng chuyển khoản tiền bồi thường cho tôi.

 

Cháu gái thì vào học ở ngôi trường cấp hai tệ nhất thành phố, cả đời này không còn cơ hội tiếp cận với nguồn lực chất lượng như trường Trung học Xuân Phong.

 

Lên cấp hai, vì đôi chân ba tấc, nos bị bạn bè chế giễu đến mức không ngẩng đầu lên nổi.

 

Bị bắt nạt, bị mắng nhiếc, bị khinh thường đã trở thành chuyện thường ngày.

 

Về việc đó, chị dâu vẫn giữ nguyên suy nghĩ rằng bọn trẻ kia không biết điều.

 

“Tâm Tâm à, tụi nó là đang ghen tị với con thôi. Mẹ nói con nghe, chịu khổ thì mới nên người được!”

 

“Đôi chân ba tấc này sắp thành hình rồi, nếu giờ từ bỏ thì công cốc hết, con làm sao mà gả được vào nhà giàu chứ?!”

 

Cháu gái chỉ bám vào những lời “canh gà độc hại” đó mà gồng mình chịu đựng cơn đau, cố gắng cầm cự.

 

Còn chị dâu thì không biết bao nhiêu lần đăng ảnh đôi chân dị dạng của con lên vòng bạn bè, đắc ý viết: “Nhờ kiên trì bó chân cho con gái, mới có được đôi chân ba tấc hoàn mỹ thế này.”

 

“Tuy quá trình có đau đớn, nhưng sau này con chắc chắn sẽ nhận được phúc khí đếm không xuể [like][like], đợi đến ngày con gả vào hào môn, sẽ hiểu được tấm lòng khổ tâm của mẹ!”

 

Một cô con gái nhà họ hàng bình luận bên dưới: “Đồ điên, người ta bó chân, bà thì bó não.”

 

Chị dâu lập tức tuôn ra một tràng mắng chửi.

 

“Tôi thấy cô là ăn không được thì nói nho là chua thôi!”

 

“Tuổi của cô giờ có bó cũng không kịp nữa rồi! Muốn trách thì trách mẹ cô, là bà ấy phá hoại phúc phần của cô!”

 

Con gái nhà họ hàng đáp lại: “…có bệnh thì đi chữa sớm đi.”

 

Chị dâu tức điên, xóa hết bình luận, rồi đăng liền vài bài viết về ưu điểm của việc bó chân.

 

Tôi lướt qua một cách qua loa, toàn là mấy luận điệu như: bó chân là truyền thống ông bà để lại, phúc khí tổ tiên sẽ truyền lại cho đứa trẻ biết kế thừa ý chí của họ.

 

Chị ta thậm chí còn liệt kê chuyện cháu gái sốt cao mà không chết, chỉ què một chân là “kỳ tích”, để làm minh chứng cho cái lý lẽ hoang đường kia.

 

Tôi chẳng buồn nói gì thêm, thẳng tay chặn chị ta luôn.

 

Bệnh viện nơi tôi làm không gần nhà họ, ba năm nay chỉ gặp cháu gái một lần.

 

Lúc đó, đôi chân ba tấc của nó đã thành hình, đi đôi giày size 34, bước từng bước nhỏ lững thững về phía tôi.

 

Thân hình phát triển rất đầy đặn, ngực nở eo thon, khuôn mặt non nớt lại trang điểm đậm, nhìn chẳng giống thiếu nữ mới mười mấy tuổi chút nào.

 

“Cô biết không? Cháu chẳng hề hối hận vì đã giết cô, tất cả là tại cô, nên cháu mới mất cơ hội gả vào nhà giàu!”

 

“Cô đáng phải dùng mạng rẻ mạt của mình để bù đắp!”

 

Ánh mắt con bé vừa độc ác vừa đắc ý: “Cô à, kiếp này không còn cô ngáng đường, cháu nhất định sẽ cướp được Trần Tranh, trở thành phu nhân nhà giàu!”

 

Xem ra con bé vẫn gặp lại được tên công tử yêu cuồng chân ba tấc kia.

 

Liệu nó thật sự sẽ tiền đồ vô lượng sao?

 

Tôi thản nhiên tắt màn hình điện thoại, sau đó nhìn đôi bàn chân dị dạng cong vồng của nó với ánh mắt đầy thương hại, khẽ cười: “Chúc cháu toại nguyện.”

 

11.

 

Chỉ vài tháng sau, tôi lại nhìn thấy bài đăng mới của chị dâu trên vòng bạn bè.

 

“Con trai nhà giàu nhất thành phố là bạn trai con gái tôi, phúc khí của đôi chân ba tấc đến rồi đây này!”

 

Kèm theo là ảnh thân mật của cháu gái và Trần Tranh.

 

Cuối cùng thì chị ta cũng được dịp ngẩng cao đầu, không chỉ đăng lên vòng bạn bè mà còn bình luận phía dưới: “Những kẻ từng coi thường tôi, giờ cứ âm thầm ghen tị đi nhé!!”

 

Tôi mỉm cười dịu dàng, bấm một lượt thích cho chị ta.

 

Lần này, cháu gái tôi đúng là đã toại nguyện, thật sự cặp kè được với Trần Tranh.

 

Nhưng dường như nó không biết, Trần Tranh là một kẻ biến thái chính hiệu.

 

Ở kiếp này, tôi đã là một bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng, từng tiếp nhận hơn chục bệnh nhân đặc biệt.

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page