Cảnh sát hừ lạnh một tiếng: “Tự ý đột nhập nhà người khác, trộm cắp tài sản, không gọi các người thì gọi ai?”
Cháu gái chớp mắt ngây thơ: “Cô ấy là cô ruột của cháu, bọn cháu chỉ đến thăm cô, không lấy gì cả đâu ạ.”
Tôi còn chưa kịp nói gì, nữ cảnh sát đã dí điện thoại vào mặt cháu tôi.
Trên màn hình giám sát phát lại rõ ràng cảnh ba người bọn họ ngang nhiên ra vào nhà tôi, trộm đồ đạc, bằng chứng rành rành.
“Không được cho mà lấy thì là trộm!” Cảnh sát nghiêm giọng: “Tuổi còn nhỏ mà đã biết nói dối rồi, ai dạy cháu đấy?”
Sắc mặt cháu gái tái mét: “Nhà cô làm gì có camera?”
Kiếp trước, nhà tôi đúng là không có camera giám sát.
Chính vì vậy mà sau khi bị cháu gái đầu độc bằng gas, đến bằng chứng cũng không có, khiến cả nhà họ thoát tội.
Cho nên kiếp này, ngay khi chuyển về nhà, tôi đã lắp camera để phòng bất trắc.
Đời này tôi luôn cố ý tránh xa họ, bọn họ chưa từng tới nhà tôi, làm sao cháu gái biết nhà tôi không có camera?
Trừ phi… con bé cũng quay lại rồi.
Trước bằng chứng rành rành, anh tôi cuối cùng cũng bắt đầu sợ hãi, túm tai cháu gái lại.
Cháu đau đến mức muốn tránh né, nhưng đôi chân ba tấc khiến nó không nhấc nổi chân lên.
“Không phải mày bảo nó không lắp camera sao? Giờ thì hại chết tao rồi!”
Chị dâu kéo tay anh tôi ra, miệng thì lầm bầm: “Anh đánh con làm gì? Tâm Tâm có phúc khí đấy, sau này gả vào nhà giàu, giúp cả nhà mình phất lên mà!”
Anh tôi chẳng buồn quan tâm đến chị ta, quay sang nhìn nữ cảnh sát với vẻ mặt cầu xin: “Cảnh sát à, đều là do con bé xúi giục, chúng tôi chỉ là bị dắt mũi thôi, có thể xử nhẹ được không?”
“Không được.”
Thấy phía cảnh sát không thông, anh tôi quay sang tôi: “Em thực sự nhẫn tâm đưa chính anh ruột, cháu ruột của mình vào tù sao?”
Lại chiêu này.
Mỗi khi anh ta vô lý, lại dùng tình thân để ép tôi.
Tôi khi xưa, mỗi lần nghĩ đến anh trai là người thân duy nhất, đều mềm lòng mà bỏ qua.
Nhưng giờ, tôi đã nhìn rõ bản chất của cả nhà họ, tình thân sớm đã cạn kiệt.
Tôi cười lạnh: “Không muốn đi tù cũng được thôi. Chuyển lại số tiền trong thẻ, bồi thường thiệt hại cho tôi, tôi có thể cân nhắc tha thứ.”
Chị dâu ngẩng đầu, mặt dày nói một cách trâng tráo: “Không có tiền, chỉ có mạng! Vì cô mà chúng tôi đã mất bao nhiêu tiền, tiêu xài của cô chút thì sao chứ!”
“Cô không có nhà mẹ đẻ, sau này lấy chồng chẳng phải cũng trông vào anh trai sao? Có vậy mà cũng tính toán, sau này cưới chồng rồi ai lo cho cô chứ!”
Nhìn bọn họ mặt dày vô liêm sỉ, tôi bật cười: “Được thôi, không trả cũng không sao, vậy tôi kiện các người. Hành vi trộm cắp vượt quá mười nghìn tệ, cứ chờ mà ngồi tù đi.”
Anh tôi là công chức, luôn sống vẻ vang trong mắt người khác, cũng vì thế người thân họ hàng còn nể mặt gia đình họ.
Nhưng nếu dính tiền án, công việc kia chắc chắn tiêu tan.
“Cô, cô thật sự muốn đẩy anh ruột mình vào đường chết sao?!” Chị dâu ngồi bệt xuống đất, gào khóc om sòm: “Có cô em gái nào lại đối xử với anh mình như vậy không, đồ vong ân bội nghĩa, đồ súc sinh!”
Cả đồn cảnh sát bị chị ta làm loạn đến rối tung.
Tôi không đáp lại, chỉ nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo, đầy oán độc của cháu gái.
Bỗng nhớ đến ánh mắt nó dùng để khóa chặt cửa sổ và cửa ra vào khi đầu độc tôi ở kiếp trước.
Nhân lúc hỗn loạn, nó lết đến gần tôi.
Với đôi chân ba tấc ấy, chỉ mấy bước mà mặt mày nó đã nhăn nhó vì đau.
“Cô à, cô là bác sĩ, sao lần này không ngăn mẹ cháu bó chân cho cháu?”
Lần này?
Tôi nheo mắt lại.
Cô bé trước mặt vẫn còn gương mặt non nớt, nhưng bên trong là sự già dặn và thù hận.
Tôi có thể khẳng định chắc chắn — cháu gái tôi cũng đã trọng sinh.
You cannot copy content of this page
Bình luận