Khi thông báo được đưa ra, chị dâu vốn một mực khẳng định con gái bị tráo điểm liền trở thành trò cười đúng nghĩa.
Cư dân mạng vốn đang thấy thương cảm, sau khi nhìn thấy sự thật thì tức đến phát điên, chửi rủa hai mẹ con chị họ lên hot search.
Đúng lúc này, loại mặt nạ ba không mà chị dâu bán cũng gặp vấn đề.
Nhiều người tiêu dùng bị hỏng mặt sau khi dùng xong, giờ đang lên mạng đòi lại quyền lợi, kiện thẳng chị ra tòa.
Chị dâu sợ hãi liền xóa tài khoản, không dám ló mặt ra ngoài.
Phán quyết của tòa được đưa ra, chị dâu không những mang tiếng xấu mà còn bị phạt năm trăm nghìn.
Chị ta tuy livestream kiếm được không ít tiền, nhưng đã tiêu xài hết sạch từ lâu, giờ chẳng còn xu nào.
Tối hôm đó, chị ta gọi điện, vừa mở miệng liền đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi.
“Tiểu Mộng, có phải cô cố tình xúi tôi livestream để người ta cười nhạo tôi không?!”
“Tôi tin cô nên mới mở livestream, kết quả thì sao, điểm của Tâm Tâm không có vấn đề, tôi vừa bị cư dân mạng mắng, giờ còn phải bồi thường tiền!”
Vì tin tôi ư? Lý do hoang đường như vậy mà chị ta cũng nghĩ ra được.
Tôi cười nhẹ: “Chị dâu à, lúc đó là chị nói không tin Tâm Tâm chỉ thi được có ngần ấy điểm, nên em mới hiến kế cho chị. Còn chuyện livestream bán hàng, em chưa từng bảo chị làm, đó là chị tự quyết định.”
Tôi chậm rãi nói: “Điện thoại em có chức năng ghi âm tự động, hay để em mở ra cho chị nghe nhé?”
Giọng chị dâu ngừng lại, sau đó anh tôi cầm lấy điện thoại.
“Không cần biết là thế nào, chuyện này đã do em mà ra, em phải chịu trách nhiệm!”
Anh tôi nói tỉnh bơ: “Xét tình cảm anh em bao năm qua, bọn anh sẽ không truy cứu nữa, em chỉ cần trả giùm năm trăm nghìn tiền bồi thường là được.”
Đây chính là người thân mà kiếp trước tôi đã hết lòng hết dạ đối đãi.
Khi xảy ra chuyện, chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm.
Chính họ sai và phải đền tiền, nhưng lại muốn moi tiền từ tôi.
Tôi cười lạnh: “Không có tiền.”
“Đừng có giả vờ!” Anh tôi không tin: “Anh biết em có để dành năm trăm nghìn, giờ lấy ra thì chúng ta vẫn là anh em tốt!”
Tôi đứng dậy, nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ, chậm rãi cất tiếng: “Nhưng tháng trước em mới mua nhà ở dự án mới, đã trả năm trăm nghìn tiền đặt cọc, nhà còn chưa bàn giao.”
“Hiện giờ không chỉ không có tiền, mà còn đang nợ ngân hàng một khoản.”
Bên kia im bặt, hồi lâu không có tiếng gì, sau đó vang lên giọng non nớt nhưng đầy tàn nhẫn của cháu gái.
“Cô có thể bán nhà đi mà, như vậy là có tiền rồi.”
Thấy chưa, đúng như tôi đoán, dù nó còn nhỏ tuổi nhưng bản tính máu lạnh giống hệt kiếp trước.
Tôi đáp: “Muốn tôi bán nhà để lau mông cho mấy người, không có cửa đâu.”
“Làm anh em không nổi thì khỏi làm nữa!”
8.
Về sau anh tôi không tìm tôi nữa, nghe nói anh ta và chị dâu đã lo được số tiền bồi thường.
Tôi không còn thời gian để quan tâm đến họ, vẫn luôn bận rộn với công việc của mình.
Kiếp trước, vì chăm sóc cháu gái, tôi đã bỏ lỡ biết bao cơ hội thăng chức.
Bây giờ có cơ hội làm lại, tôi sẽ không lặp lại sai lầm đó nữa.
Tôi được thăng chức và được bệnh viện cử đi công tác.
Thế nhưng khi ngồi trên máy bay trở về, mí mắt cứ giật liên hồi không dứt.
Sau đó tôi quay về căn hộ nhỏ của mình, thì thấy cảnh tượng tan hoang.
Cửa nhà bị ai đó phá tung bằng bạo lực, đồ đạc bị lục tung lên gần như hết, thẻ ngân hàng biến mất không dấu vết.
Trong thẻ ngân hàng có tiền lương tháng này, mật khẩu là ngày sinh của tôi, anh tôi biết mật khẩu đó.
Tôi run rẩy bấm số gọi báo cảnh sát.
9.
Tôi không ngờ lần gặp lại anh chị và cháu gái lại là ở trong đồn cảnh sát.
Lúc họ bị gọi đến, ai nấy đều ngơ ngác.
Anh tôi nhìn thấy tôi, trong mắt thoáng qua vẻ chột dạ: “Em gọi bọn anh tới làm gì?”
You cannot copy content of this page
Bình luận