Chị Dâu Bó Chân Cho Con Gái

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Nhưng vừa nghĩ đến kiếp trước, tôi hết lòng đối tốt với nó, giúp nó tránh khỏi nỗi khổ bị bó chân, đóng học phí, dạy kèm bài vở, cuối cùng lại bị chính nó đầu độc giết chết.

 

Tôi lập tức chẳng còn thấy xót xa gì nữa.

 

Thấy tình hình sắp làm to chuyện, tôi không muốn liên lụy đến đồng nghiệp, vội vàng kéo anh chị tôi ra ngoài, nở nụ cười làm lành.

 

“Chị dâu à, đồng nghiệp em không hiểu chuyện này, chị đừng chấp cô ấy làm gì. Tâm Tâm phúc khí như vậy, sao cần nhập viện chứ? Bây giờ đã hạ sốt rồi, hai người cứ đưa về nhà là được rồi.”

 

Lúc này, anh tôi lại có vẻ không muốn đi nữa, liếc nhìn tôi đầy nghi ngờ: “Em chắc là không cần nhập viện chứ? Hay là không muốn chi tiền thuốc men cho Tâm Tâm?”

 

Tôi còn thắc mắc sao họ không đến bệnh viện gần hơn mà cứ khăng khăng đến chỗ tôi làm, thì ra là định để tôi chi tiền thay.

 

Tôi chân thành lắc đầu: “Sao có chuyện đó được, chẳng qua em nghĩ Tâm Tâm sắp thi rồi, nằm viện sẽ không ôn bài được tốt thôi mà.”

 

“Giống như chị dâu nói đó, Tâm Tâm có phúc khí che chở, cần gì nhập viện đâu.”

 

Chị dâu hài lòng gật đầu, cả nhà ba người ngẩng cao đầu rời khỏi bệnh viện.

 

Tôi nhìn theo bóng lưng của họ, khẽ nở nụ cười đầy mỉa mai.

 

Tôi muốn xem thử, cô con gái có phúc khí, tự học thành tài của chị ta, sẽ thi được thành tích thế nào.

 

4.

 

Tuy cháu gái tôi đã hạ sốt, nhưng vì chị dâu cố chấp, chậm trễ đưa đi khám nên vẫn để lại di chứng.

 

Một chân của con bé có vấn đề, đi lại tập tễnh.

 

Anh tôi nhìn thấy thì biết có chuyện xảy ra, mắng chị dâu một trận: “Không phải cô nói Tâm Tâm không sao, sốt thì không cần đến bệnh viện sao?”

 

“Giờ thì hay rồi, nó thành người tật nguyền, cô hài lòng chưa? Không biết người ta sẽ cười nhạo ở sau lưng nhà mình thế nào đâu!”

 

Chị dâu tuy có chút chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng lý lẽ: “Anh hiểu gì chứ? Có được thì phải có mất, Tâm Tâm có quá nhiều phúc khí thì nhất định phải mất đi một chút gì đó.”

 

Chị ta đưa ra đủ thứ dẫn chứng để thuyết phục anh tôi: “Những người trong nhóm của em cũng đều có chút vấn đề cả, có người bị câm, có người mù, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc họ thi đại học hay gả vào nhà giàu cả!”

 

“Tâm Tâm mình vẫn còn đỡ, chỉ là bị tật một bên chân thôi mà.”

 

Thật ra tất cả chỉ là cái cớ để chị ta chối bỏ trách nhiệm.

 

Anh tôi im lặng một lúc, nhưng rất nhanh đã nghĩ ra gì đó, mắt sáng lên, sắc mặt cũng dịu lại.

 

Chị dâu thở phào nhẹ nhõm, bám lấy cánh tay anh tôi làm nũng: “Chồng à, đợi Tâm Tâm thi đậu vào trường Trung học Xuân Phong, đến lúc đó người ta chỉ có thể ganh tị thôi, ai còn dám cười nhạo nhà mình nữa chứ!”

 

5.

 

Ngày có kết quả thi của cháu gái, chị dâu đắc ý tổ chức một buổi livestream tra điểm trong nhóm gia đình.

 

“Hoan nghênh mọi người đến xem thành tích xuất sắc của con gái tôi!”

 

Tôi tất nhiên cũng nhấn vào xem.

 

Kết quả hiện ra, cháu gái thi được 250 điểm.

 

Chín môn cộng lại chỉ được 250, suýt nữa thì tôi bật cười thành tiếng.

 

Với điểm số này, đừng nói là trường Trung học Xuân Phong, đến cả trường tệ nhất cũng phải miễn cưỡng mới vào được.

 

Tin nhắn trong nhóm người thân vang lên không ngớt.

 

“Không phải nói chân ba tấc có phúc khí, con gái cô ấy chắc chắn sẽ đậu vào trường Xuân Phong sao?”

 

“Ôi chao, con gái tôi thi được 708 điểm, chắc chắn đậu rồi, thật là đáng mừng thật đáng mừng!”

 

Trong buổi livestream, chị dâu lập tức đơ người, sắc mặt thay đổi, giáng ngay cho cháu gái một bạt tai.

 

“Sao mày chỉ thi được từng này điểm?”

 

Cháu gái vốn được tâng bốc quá quen, nay cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Chị dâu mất mặt không chịu nổi, lập tức cúp ngang buổi livestream.

 

Không biết họ bàn bạc thế nào, nhưng tối hôm đó liền gọi điện cho tôi.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page