Khi cảnh sát điều tra, anh trai nói tôi vốn có dấu hiệu trầm cảm từ trước, nhất thời nghĩ quẩn mà tự tử.
Vì không có người thân khác, anh ta nhận hết tài sản thừa kế của tôi, cầm số tiền tôi chắt chiu tích góp đi tiêu xài hoang phí.
Cả nhà họ sống vui vẻ hạnh phúc, chỉ có mình tôi phải bỏ mạng.
Tôi đã hy sinh nhiều như vậy, cuối cùng lại nhận lấy một kết cục như thế này.
Tôi tự giễu nhếch môi, nhìn anh trai mình đang có chút do dự.
“Cha mẹ thương con, tất sẽ lo cho tương lai lâu dài. Chị dâu là mẹ ruột của Tâm Tâm, chắc chắn đều vì con gái mà nghĩ, sẽ không hại con bé đâu.”
Chị dâu nghe xong, liền ưỡn ngực lên đầy tự tin: “Đúng rồi chồng à, anh cứ yên tâm, Tâm Tâm là máu thịt của em, sao em có thể hại con được?”
“Anh nghĩ kỹ đi, ngày xưa nhà nào bó chân cũng toàn là nhà giàu, chứng tỏ con gái chân nhỏ mang lại phúc khí cho cả nhà!”
“Đến lúc anh được thăng chức, con mình gả được cho người giàu, nhà mình không phải cũng được ăn ngon mặc đẹp hay sao?”
Anh tôi rút ra một điếu thuốc, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng gật đầu.
“Đúng là nghe nói có đại gia thích chân nhỏ thật. Thôi được, dù sao cũng chỉ là con gái, nghe em vậy.”
2
Cháu gái tôi cuối cùng cũng bị chị dâu bó chân thành công.
Nghe nói con bé đau đến mức ngất đi mấy lần, vừa khóc vừa cầu xin chị dâu đừng tiếp tục nữa, nhưng lại bị tát cho một cái, mắng là đồ vô dụng.
Người thân bạn bè nghe nói đến chuyện kỳ quặc này, lần lượt gọi điện khuyên chị ta buông tha cho đứa con gái còn nhỏ.
Không ai ngoại lệ, tất cả đều bị chị ta mắng ngược lại.
“Tôi là mẹ nó, tôi có thể hại nó sao? Ở thời xưa, đâu phải ai cũng được bó chân đâu! Chẳng qua là mấy người thấy con gái tôi có phúc khí, ganh tị nên muốn phá phúc phần của nó thôi!”
Người thân tức giận mắng chị ta không biết điều, là kẻ điên chính hiệu.
Chị dâu lại khinh khỉnh nói: “Tôi là vì muốn tốt cho mấy người đấy, đợi đến khi con bé nhà tôi gả được vào nhà giàu, mấy người có khóc cũng không kịp đâu.”
Thấy chị ta vô lý đến thế, bạn bè thân thích tức giận cúp máy, từ đó không còn qua lại với anh chị tôi nữa.
Kể từ đó, nhà họ trở thành tàn dư phong kiến trong miệng người quen, tiếng xấu đồn xa.
Nghe người ta kể, cháu gái chỉ nghỉ ngơi ở nhà mấy ngày rồi bị chị dâu đưa đi học lại.
Vì bị bó chân, đau đớn khiến con bé đi đứng loạng choạng như vịt, bị bạn bè trong lớp cười nhạo.
Cháu gái khóc lóc chạy về nhà, nói không muốn bó chân nữa.
Chị dâu nghe vậy liền mắng người khác không có mắt nhìn.
“Con mang phúc khí trong người! Mấy đứa kia chẳng biết gì mà còn dám cười con, đúng là đồ thấp kém!”
Cháu gái sợ sệt nhìn mẹ mình, không dám nói thêm lời nào.
Chị dâu đảo mắt, cho rằng là do lũ trẻ trong trường làm hư con bé, khiến nó không còn muốn tiếp tục bó chân nữa.
Chị ta lập tức quyết định: “Chúng ta không đi học nữa, học ở nhà là được!”
“Họ nói rồi, sau này con tiền đồ rộng mở. Con có phúc khí, tự học cũng không thể kém được!”
Chuyện này thật sự quá hoang đường, anh tôi nghe xong thì mặt có phần do dự.
“Tự học liệu có ổn không? Tâm Tâm còn nhỏ quá, nếu không đi học, ít nhất cũng phải nhờ em gái anh kèm thêm cho nó!”
Chị dâu nghe vậy thì tỏ ra rất không vui.
Anh tôi rõ ràng không coi trọng cô con gái có phúc khí của chị ta.
Chị dâu vung tay phủ quyết ý kiến của chồng: “Cần gì nó chứ? Tâm Tâm có phúc khí, không cần học vẫn có thể vượt xa bạn bè đồng trang lứa!”
Chị ta hừ một tiếng, vừa nhìn đôi chân dị dạng của cháu vừa tỏ ra hài lòng, đầy tự tin và đắc ý: “Anh cứ chờ xem, con gái mình không đi học vẫn chắc chắn đậu vào trường Trung học Xuân Phong!”
“Đến lúc đó mấy người từng cười nhạo chúng ta, cứ đợi bị vả mặt đi!”
You cannot copy content of this page
Bình luận