Chị ta gật đầu: “Vậy thì…”
“Không được!”
Chị ta còn chưa nói hết câu thì bị anh tôi cắt lời.
Hai người ghé sát đầu vào thì thầm với nhau một lúc, ánh mắt chị dâu tối sầm lại, cuối cùng như hạ quyết tâm, liếc nhìn cháu gái, rồi quay sang chặn tôi lại, không chút do dự.
“Tôi mặc kệ! Tóm lại không được để Trương Mộng phẫu thuật cho nó!”
Đồng nghiệp và cảnh sát định kéo người ra, nhưng chị ta kiên quyết không chịu buông tôi ra.
Nghĩa là, họ muốn để cháu gái chết.
Tôi bật cười lạnh.
Cả nhà họ đều giống nhau — ích kỷ, lạnh lùng, vì lợi ích mà sẵn sàng hy sinh bất kỳ ai.
Tôi từng nghe người thân khác phàn nàn, nói rằng không hiểu vì sao anh chị tôi không chỉ moi tiền từ cháu gái, mà còn đi vay nặng lãi một khoản lớn.
Mượn xong thì không trả nổi, chủ nợ tìm đến cả nhà họ hàng.
Nếu cháu gái chết, để dẹp yên scandal, Trần Tranh sẽ phải đưa ra một khoản tiền lớn.
Có được số tiền đó, mọi rắc rối đều được giải quyết.
Giữa cảnh hỗn loạn, tôi cúi đầu nhìn cháu gái.
Nó đột nhiên hồi tỉnh như ánh sáng cuối đường hầm, mắt mở to, ánh mắt tràn đầy hoảng loạn và bất lực.
Miệng không ngừng mấp máy, nhưng chẳng phát ra được tiếng nào.
Tôi nhận ra khẩu hình miệng của nó.
Nó đang nói: Cháu sai rồi, cứu cháu với.
Còn tôi thì mỉm cười, khẽ lắc đầu với nó.
13.
Khi cảnh sát vất vả lắm mới kéo được chị dâu ra, thì cháu gái tôi đã chết rồi.
Nó trợn mắt, chết không nhắm nổi, vừa thê thảm vừa tủi nhục.
Chính vì chị dâu cản trở nhân viên y tế cấp cứu, mới khiến cháu tôi bỏ lỡ thời gian vàng cứu chữa mà tử vong, bệnh viện và tôi đều không phải chịu trách nhiệm.
Cháu gái được chôn cất sơ sài, Trần Tranh cũng bồi thường một khoản tiền, anh chị tôi lại tiếp tục sống trong men say phù hoa của tiền bạc và nợ nần.
Nghe người thân nói, tôi mới biết chị dâu lại mang thai, lần này là con trai.
Thảo nào dám vứt bỏ cái “cây hái tiền” là cháu gái, hóa ra là sợ con trai bị ảnh hưởng bởi vết nhơ đó.
Tôi cúi đầu, gửi đoạn văn bản đã chỉnh sửa lên Weibo.
Với tư cách là cô ruột của nạn nhân, tôi phanh phui những hành vi ác độc của Trần Tranh, cùng sự lạnh lùng máu lạnh của anh chị tôi.
Nạn nhân không chỉ có mình cháu gái, tiếng nói của tôi đã kéo theo một làn sóng các cô gái có trải nghiệm tương tự cùng đứng lên.
Thanh thế lớn mạnh, lập tức leo thẳng lên hot search, khiến các cơ quan liên quan bắt đầu chú ý.
Cảnh sát vừa điều tra đã không chỉ phát hiện hành vi của Trần Tranh, mà còn lòi ra cả việc cha hắn trốn thuế, tham nhũng, vi phạm pháp luật.
Hào quang của nhà giàu nhất thành phố trong chớp mắt sụp đổ.
Cháu tôi chết khi còn chưa đủ mười tám tuổi, Trần Tranh phạm tội xâm hại trẻ vị thành niên, trên người còn có án mạng, hắn ta và cha mình chắc chắn phải bóc lịch đến rụng tóc.
Dư luận phẫn nộ, cư dân mạng cũng “đào lại” những chuyện nực cười của anh chị tôi.
Anh tôi là công chức nhà nước, ép con gái bó chân, làm ngơ để con chết, thậm chí còn dính vào cờ bạc.
Không chỉ mất việc, anh ta còn phải ngồi tù một tháng.
Lúc ra tù, danh tiếng, công việc đều mất sạch.
Kiếp trước, tôi là sinh viên y khoa, hiểu rất rõ sự tàn khốc mà bó chân gây ra cho phụ nữ.
Giờ thì tốt rồi, anh ta cũng phải vào tù ngồi cùng với hai cha con nhà họ Trần.
14.
Sau khi anh trai tôi bị bắt, tôi đặc biệt đến nhà giam thăm anh trai.
Anh ta nhìn thấy tôi đang ở thời kỳ rực rỡ đắc ý, gân xanh trên trán nổi hằn lên.
“Tất cả là tại mày! Sao ngay từ đầu không ngăn chị dâu mày bó chân cho Tâm Tâm chứ!”
“Cả nhà tao bị hại thành ra thế này, mày hài lòng chưa?!”
Đến nước này mà anh ta vẫn đổ hết lỗi lên người khác.
Tôi không phủ nhận, chỉ nhếch môi nở một nụ cười thách thức: “Hài lòng chứ, các người đáng lắm.”
Anh trai tôi trong phòng kính điên cuồng lao đến muốn đánh người.
Còn tôi thì đã đứng dậy rời đi.
Tất cả những gì xảy ra là do họ tự làm tự chịu, liên quan gì đến tôi?
Chuyện xưa đã không thể cứu vãn, nhưng con đường phía trước sẽ rực rỡ sáng lạn.
Cuộc đời hạnh phúc của tôi, giờ mới thực sự bắt đầu.
Hết.
You cannot copy content of this page
Bình luận