Kiếp trước, tôi ngăn chị dâu bó chân cháu gái của tôi lại, để con bé được lớn lên khỏe mạnh.
Nhưng rồi sau đó, cháu gái lại mở gas đầu độc chet tôi.
“Trần Tranh nói rồi, anh ấy chỉ thích đôi chân ba tấc vàng! Đều tại cô không cho tôi bó chân, nên tôi mới không lấy được chồng nhà giàu!”
Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng ngày chị dâu định bó chân cho con bé.
Lần này, tôi bật cười — chủ trương chính là tôn trọng vận mệnh của người khác.
“Cha mẹ thương con, ắt sẽ lo cho tương lai sau này của nó.”
“Chị là mẹ ruột của con bé, chắc chắn sẽ không hại nó.”
1.
“Chồng à, em quyết định bó chân cho Tâm Tâm. Bạn em nói rồi, chân ba tấc là có phúc, sau này chắc chắn sẽ không sai!”
“Hơn nữa bây giờ người giàu ấy, đều thích chân ba tấc! Đến lúc đó nhà mình sẽ phất lên thôi!”
Cô cháu gái mới năm tuổi còn chưa hiểu bó chân là gì, nhưng cũng lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn tôi cầu cứu.
Chị dâu nói ra những lời như vậy, là vì đã tham gia vào một nhóm phụ nữ chân nhỏ trên một ứng dụng nào đó.
Họ ngày ngày tẩy n/ã/o chị dâu tôi, nói rằng bó chân là truyền thống tốt đẹp, không nên bị lãng quên.
Còn nói con gái có đôi chân nhỏ là mang phúc khí do tổ tiên tích lũy, tiền đồ vô lượng, sau này nhất định có thể gả cho người giàu.
Kiếp trước, tôi là sinh viên y khoa, hiểu rất rõ những tổn thương mà việc bó chân gây ra cho phụ nữ.
Tôi quyết đoán ngăn chị dâu lại, khuyên bảo anh chị tôi bằng cả tấm lòng.
Cuối cùng anh tôi không đồng ý, chị dâu thấy cả tôi và anh đều ngăn cản nên đành thôi.
Cháu gái lớn lên khỏe mạnh, nhưng học hành không tốt, lần nào cũng đứng gần cuối lớp, mỗi lần như vậy chị dâu lại túm tai con bé và mắng tôi.
“Người ta nói rồi, chân ba tấc là có phúc khí. Đều tại cô mày không cho tao bó chân cho mày, hại mày học dốt như vậy, làm tao mất mặt!”
Chị dâu lấy những hình ảnh ăn chơi xa hoa trong nhóm ra cho con bé xem.
“Nhìn đi, những người bó chân đều gả được cho nhà giàu, sống sung sướng biết bao! Nếu không phải tại cô mày ngăn cản, mày cũng có thể sống như họ rồi!”
Bị chị dâu xúi giục, ánh mắt cháu gái nhìn tôi ngày càng căm hận.
Cho đến khi nó gặp được con trai của đại gia – Trần Tranh, kẻ nổi tiếng là công tử ăn chơi trong thành phố.
Hắn ta mê mẩn chân ba tấc, tuyên bố ai có chân nhỏ nhất thì sẽ đưa về nhà.
Cháu gái tôi tận mắt thấy hắn ta đưa một cô gái chân nhỏ về nhà, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nó lập tức chạy đến nhà tôi, nhân lúc tôi nghỉ sau ca trực đêm, mở gas trong nhà.
Khi tôi phát hiện có điều bất thường thì đã muộn, cửa sổ cửa ra vào đều bị khóa trái.
Tôi không thể cầu cứu ai, đau đớn mà chet trong nhà.
Hôm đó tôi vừa được thăng chức làm trưởng khoa, sắp sửa kết hôn với người bạn trai yêu thương mình.
Cuộc đời hạnh phúc chỉ còn cách một bước, vậy mà bị hủy hoại.
Trong cơn hấp hối, tôi nghe thấy tiếng nó chửi rủa ngoài cửa nhà: “Trần Tranh nói rồi, anh ấy chỉ thích chân ba tấc! Đều tại cô không cho mẹ tôi bó chân cho tôi, hại tôi không thể gả vào hào môn!”
“Phá hủy phúc khí của tôi, còn mơ tưởng thăng chức kết hôn, nằm mơ đi!”
Sau khi chết, linh hồn tôi trôi nổi giữa không trung.
Cha mẹ mất sớm, tôi và anh trai nương tựa vào nhau, tôi luôn giúp đỡ anh trai, từ học phí đến sinh hoạt phí của cháu gái đều là tôi – cô ruột – lo hết.
Tôi cứ tưởng anh tôi sẽ vì em gái mà đòi lại công bằng, quyết đoán xử lý cái ác trong nhà.
Vậy mà anh ta thậm chí không quát con bé lấy một câu, còn khen nó, nói rằng tôi là phụ nữ mà dám đè đầu cưỡi cổ anh trai bao nhiêu năm, lại còn sống tốt hơn.
You cannot copy content of this page
Bình luận