12.
Nửa tháng trước khi khai giảng đại học, tôi đã đi thăm trường trước.
Vì cha bận, cuối cùng Vu Cấm đi cùng với tôi.
Mái tóc vàng hoe của Vu Cấm cuối cùng cũng được nhuộm lại, thậm chí còn cắt kiểu tóc mái ngố tỉa nhẹ.
Mặc áo ngắn tay xanh trắng, cậu ấy như biến hình chỉ sau một đêm, từ một gã tóc vàng nhà bên thành một chàng trai cấp ba ngoan ngoãn.
Tôi mặc váy ra ngoài, trông như mẹ kế của cậu ấy.
Có người còn hỏi tôi có phải chị gái của cậu ấy không, cậu ấy thật sự dám thừa nhận: “Đúng vậy, đúng vậy, chị ấy là chị tôi đấy! Chị tôi dữ lắm, mấy người đi nhanh đi!”
“Hả? WeChat à? Tôi không có WeChat, một học sinh như tôi thì lấy đâu ra WeChat?”
“Gì cơ? Các cậu cũng thích chị tôi, hỏi chị tôi có WeChat không à?”
“Chị tôi cũng không có WeChat, mà chị ấy cũng không phải kiểu thích con gái đâu, các cậu đi nhanh đi! Không thì tôi cắn người đấy…”
Nhìn Vu Cấm từ chỗ giả vờ giọng ngọt ngào đến lúc hoàn toàn mất kiên nhẫn, tôi chỉ biết mỉm cười.
Cảm ơn đã mời, buồn cười muốn chết!
“Cười cái gì mà cười, Kiều Tiểu Vũ, cười nữa là tôi cắn người đấy!”
Ôi trời! Sợ quá đi, thật là đáng sợ ghê!
Một tuần sau khi chúng tôi đến, cha tôi mới tới.
Ông ấy dẫn tôi và Vu Cấm đi khắp nơi mời khách ăn uống, làm quen mọi người, cho đến khi khai giảng.
Cha tôi đúng là biết cách “thể hiện”.
Trời hơn hai mươi độ, ông ấy mặc vest chỉn chu, chỉ để trông thật phong độ khi tiễn tôi.
Đến khi bạn cùng phòng hỏi xin WeChat, cha tôi mới lau mồ hôi trên trán, cởi áo vest, xõa mái tóc vuốt ngược đầy dầu bóng, cố gắng quay về hình tượng một người chú hòa nhã.
Nhưng một bạn cùng phòng khác lập tức tinh mắt nhận ra: “Chú ơi, có phải chú từng chơi cosplay không? Mặc vest hở lưng ấy. Cháu là fan của chú…”
Cha tôi trợn tròn mắt, lập tức lôi tôi đi, mồ hôi tuôn như mưa.
Sau khi ông ấy rời đi, mấy bạn cùng phòng cười tít mắt, vây quanh tôi.
“Tiểu Vũ, bọn tớ gọi cậu là ‘chị’, cậu gọi bọn tớ là ‘mẹ’, được không?”
Lần này đến lượt tôi phải lau mồ hôi dù chẳng có giọt nào, nhỏ giọng từ chối: “…Không thể nào, tuyệt đối không thể nào…”
13.
Cuộc sống đại học rất đơn giản, nhưng vẫn có nhiều chuyện thú vị.
Ví dụ, trong tháng đầu tiên đến trường, cha lại chuyển cho tôi một khoản tiền, bảo tôi ở trường phải sống thật tốt.
Lúc đó, tôi từ chối ngay, nói rằng mình đã lớn rồi, sau này sẽ tự làm thêm kiếm tiền.
Vào đầu tháng, tôi kiêu ngạo tự mãn, nhưng đến cuối tháng, nhìn số dư trong tài khoản, tương lai dường như mờ mịt trước mắt.
Tôi lập tức gọi điện cho cha: “Thưa ngài, cha kính yêu của con, ô-ha-yô! Con là Kiều Tiểu Vũ đây!”
“Nói chuyện đàng hoàng.”
Tôi đau khổ than thở: “Cha ơi, con thật sự nhận ra rằng bản thân con đầu tháng quá giả tạo.”
“Cần bao nhiêu tiền?”
“Cảm giác là cha chuyển bao nhiêu con cũng tiêu hết.”
Tiền của sinh viên đúng là kỳ lạ, dường như chẳng tiêu gì, nhưng cuối cùng vẫn hết sạch.
Cha tôi dứt khoát không gửi một hay hai nghìn nữa, mà chuyển hơn hai mươi nghìn, lại còn tiện tay mua cho tôi một căn nhà gần trường.
Tôi đến gặp cố vấn để xin thủ tục ra ngoài ở.
Cố vấn nhíu mày, hỏi tại sao lại muốn ở ngoài.
Tôi do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn thật thà nói: “Cha mua cho em một căn nhà gần trường, không ở thì tiếc lắm ạ.”
Cố vấn vung tay một cái: “Nếu cô có nhà, cô cũng sẽ ra ngoài ở. Được, duyệt!”
Nghe nói dạo này cha chuyển đến núi Vũ Di để tập Thái Cực Quyền.
Nghe từ đâu à? Từ chuyên mục trên Weibo của ông ấy.
Sau khi vào đại học, tôi mới phát hiện ra cha rất rành về Internet, và còn cực kỳ thành thạo.
Tài khoản của ông ấy dường như đã lập từ lâu, đăng đủ loại ảnh đời thường.
Lật về những bài đăng đầu tiên, thậm chí còn có ảnh tiệc đầy tháng của tôi.
Bức ảnh đầu tiên là ảnh mẹ tôi mà ông ấy chụp, bóng dáng mỹ nhân mờ ảo, không có chú thích gì.
Chất lượng ảnh thì mờ mờ nhòe nhòe, đoán là chụp từ thời mới quen nhau.
You cannot copy content of this page
Bình luận