Ông ấy bị tôi đâm phải, rên lên một tiếng đau đớn, rồi ngẩn người.
Tôi không biết ông ấy đang nghĩ gì, nhưng trong đầu đã quyết tâm muốn cùng đồng quy vu tận.
Tôi lao vào cha, cắn cha, cấu cha.
Ông ấy chỉ nhìn tôi làm loạn.
Cuối cùng, tôi chạy vào bếp lấy con dao thái rau, ông ấy giật giật khóe miệng.
Một tay giật lấy con dao, nhấc bổng tôi lên, nhìn bộ dạng nhếch nhác của tôi mà cười không dứt.
“Gan cũng lớn nhỉ, Kiều Tiểu Vũ.”
Mặt có nước mắt hòa cùng với nước mũi, càng thấy cha cười, tôi lại càng tức giận, xấu hổ và buồn tủi.
Đứa trẻ bảy tám tuổi như tôi cuối cùng vung một cái tát lên mặt ông ấy rồi òa khóc: “Kiều Hạ, con ghét cha chết đi được!”
“Thật sao?”
“Thật!”
Cha nhướn mày: “Ghét thì tốt mà! Thứ mình thích lâu rồi cũng chán, nhưng những gì mình ghét, càng lâu lại càng không quên được.”
Tôi ấm ức đến cực điểm, vừa khóc vừa gọi: “Cha ơi, con đói.”
Ông ấy nhìn tôi rất lâu, rồi ôm lấy tôi, bóp nhẹ má tôi: “Thế để cha đi nấu cơm, con muốn ăn gì nào?”
4.
Sau này, cha tìm được một công việc.
Khi tôi tám tuổi, ông ấy để lại cho bà nội một khoản tiền, rồi đưa tôi rời khỏi thành phố đó.
Ở một thành phố mới, bắt đầu khởi nghiệp, mở công ty, và không quên tôi.
Bên cạnh văn phòng của cha có một căn phòng nhỏ, chỉ cách nhau một cánh cửa.
Đó là góc nhỏ của tôi.
Lúc nhỏ, tôi ở đó làm bài tập, đọc truyện tranh, đọc sách.
Chúng tôi cùng ăn cơm.
Khi buồn ngủ, tôi ngủ trong căn phòng nhỏ ấy, cách một cánh cửa.
Chờ cha tan làm, ông ấy sẽ dẫn tôi, khi thì mơ màng ngủ gà gật.
Cha thích những chiếc xe rộng rãi, vì ghế sau rộng rãi khiến tôi có thể thắt dây an toàn mà ngủ rất thoải mái.
Thực ra, sau khi chuyển khỏi thành phố cũ, những năm sau đó chúng tôi sống rất tốt.
Cha đi làm, tôi đi học.
Thậm chí, sau khi công ty đi vào ổn định, cha còn về nhà đúng giờ mỗi ngày để nấu cơm.
Ông ấy nấu ăn luôn rất ngon.
Ngay cả sau này khi tôi tốt nghiệp và đi làm, dù đã nhiều năm, mỗi cuối tuần vẫn phải bay về nhà để ăn một bữa cơm.
5.
Hồi tiểu học, tôi không khiến cha phải bận tâm nhiều, giống như một ngọn cỏ dại.
Cứ đưa tôi đến trường, cho chút tiền, thậm chí chẳng cần quan tâm, tôi vẫn có thể tự học hành và đi học đàng hoàng.
Có lẽ cha cũng lần đầu làm cha, thỉnh thoảng muốn hỏi han, nhưng lại chẳng biết nên hỏi gì, về sau dứt khoát không hỏi nữa.
Dù sao tôi cũng chẳng ngại, thiếu gì là tôi tự nói.
Tình trạng này kéo dài cho đến năm học lớp 8.
Hồi đó, trong lớp có một nam sinh tên là Trần Dịch.
Ban đầu, tôi và cậu ta chẳng có chút liên hệ nào, cho đến một buổi trưa nọ, khi tôi vừa chợp mắt nghỉ trưa thì bị bạn cùng bàn lay dậy.
Tôi ngái ngủ nhìn Trần Dịch đang đứng trước mặt mình, ôm một bó hoa.
Cứ thế bất ngờ tỏ tình.
Cậu ta nói thích tôi, còn tôi thì đang ngái ngủ đến mức không kịp phản ứng.
Trong thoáng chốc, tôi muốn từ chối, nhưng thậm chí còn không nhớ nổi tên người ta.
Thế nhưng cả lớp đã ồn ào cổ vũ, tiếng reo hò vang lên không ngớt.
Không ai để ý cảm giác của tôi khi bị gọi dậy giữa trưa, nhưng gần như tất cả mọi người đều phát cuồng trước lời tỏ tình của cậu ta, thậm chí ngầm thừa nhận rằng chúng tôi đã ở bên nhau.
Tôi còn chưa kịp giải thích rõ ràng thì mẹ tên đó lại đến.
Không phải chửi rủa gì đâu, mà là mẹ ruột của cậu ta đến thật.
Cũng là một buổi trưa nghỉ ngơi, bạn cùng bàn lại đẩy tôi dậy, với vẻ mặt đầy bi thương: “Mẹ của Trần Dịch đang ở trong văn phòng của giáo viên chủ nhiệm, gọi đích danh muốn gặp cậu.”
Tôi mơ màng nhìn bạn ấy, rồi chỉ vào chính mình: “Tớ? Cậu nói tớ á?”
Vẫn còn ngái ngủ thì đã bị bạn cùng bàn kéo thẳng đến văn phòng.
Sau này, nhiều năm liền, tôi vẫn rất ghét cái bạn cùng bàn thích gây chú ý đó.
Bạn ấy có biết hai buổi trưa ấy ảnh hưởng đến tôi nhiều thế nào không?
You cannot copy content of this page
Bình luận