Ngoại truyện: Vu Cấm
Hồi nhỏ, tôi từng hỏi Kiều Tiểu Vũ thích mẫu con trai như thế nào.
Cô ấy không cần suy nghĩ, lập tức nói thích kiểu giống bố cô ấy.
Thế là sau đó, tôi luôn âm thầm bắt chước chú Kiều.
Tôi bắt chước rất giống mà!
Các bạn xem, tóc vàng tôi nhuộm chẳng phải y hệt chú Kiều sao?
Còn chiếc áo khoác da này, không phải cũng gần giống của chú ấy à?
Nhưng tại sao khi tỏ tình lại bị từ chối?
Chẳng lẽ là vì… tôi không có chiếc xe máy ‘quái quỷ’?
Nhưng cha không mua cho tôi!
Cha nói rằng tôi làm mất mặt ông ta.
Thật kỳ lạ, ông ta còn mặt mũi để mất sao? Khi ông ta bao nuôi bốn, năm tình nhân, tại sao không nói mình cần giữ mặt mũi chứ!
Cô em gái cùng cha khác mẹ chỉ kém tôi có ba ngày tuổi, vậy mà ông ta vẫn dám nói mình cần giữ thể diện.
Nếu thật sự muốn giữ thể diện, thì đừng làm mấy chuyện đáng xấu hổ đó.
Thật ghê tởm.
Sau này, khi tốt nghiệp cấp ba, tôi và Kiều Tiểu Vũ cùng đến Nam Kinh.
Ngày trước khi lên đường, chú Kiều kéo tôi đi, yêu cầu người ta nhuộm tóc vàng của tôi lại thành màu đen, còn cắt cho tôi kiểu tóc mái ngố tỉa nhẹ.
Cuối cùng, chú ấy đích thân dẫn tôi đi mua quần áo.
“Vu Cấm à, chú đánh giá cao cháu, nhưng ít nhất cháu cũng phải có chút thẩm mỹ, chú hiểu sở thích của con gái mình. Đi đi, cứ thế này là được.”
“Thế này ổn sao?”
Tôi có chút nghi ngờ, cảm giác cách ăn mặc này hơi quá đơn giản.
Chú Kiều mỉm cười: “Ừ, ổn đấy. Tiểu Vũ và mẹ nó có gu thẩm mỹ kỳ lạ giống nhau. Cháu thích kiểu nào thì chú không rõ, nhưng mẹ nó thì chú biết rõ.”
Hết.
You cannot copy content of this page
Bình luận