Ngoại truyện: Kiều Hạ
1.
Đã nhiều năm rồi tôi không gặp lại Cố Khanh, nhưng khi nhìn thấy cô ấy, tôi vẫn mỉm cười.
“Chị à, khi nào chị về thế?”
“Gần đây thôi.”
Cô ấy tránh ánh mắt tôi, nhưng trên khuôn mặt vẫn hiện lên nụ cười dịu dàng.
Năm đó, cô ấy cũng cười với tôi như thế.
Chỉ cần nhìn một lần, tôi đã không thể rời mắt.
Bao nhiêu năm trôi qua, cô ấy vẫn tự do như ngày nào.
Không gì có thể giam cầm được cô ấy, không gia đình, không xã hội, cũng không lời bàn tán nào của người đời.
Cả đời này cô ấy vốn dĩ nên như thế.
Tôi không giữ được thần linh của mình, nhưng người khác cũng không giữ được.
Tôi cười càng rạng rỡ hơn.
Tốt nhất là không ai có thể giữ được cô ấy, vì nếu có người làm được, tôi không dám chắc mình sẽ làm gì.
Tôi đưa tay, như ngày xưa, nắm lấy ngón tay cô ấy.
Đầu ngón tay cô ấy lạnh buốt, dù đang giữa mùa hè oi ả.
“Chị vẫn bị lạnh tay chân nhỉ! Không được ăn đồ lạnh đâu, uống thêm chút nước ấm vào.”
“Chị à, sao không đến thăm em? Em nhớ chị lắm, Tiểu Vũ cũng vậy.”
Thực ra, tôi vẫn thường xuyên gặp cô ấy.
Tôi đưa Tiểu Vũ đến trường, rồi lái xe hơn năm trăm cây số chỉ để nhìn cô ấy, sau đó hài lòng quay về nhà.
Cô ấy cũng thường xuyên nhìn thấy tôi, dù sao Weibo của tôi đăng rất nhiều ảnh, mỗi ngày cô ấy đều ghé qua xem.
Làm sao mà xa cách được?
Bộ vest hở lưng tôi từng mặc, lấy danh nghĩa cosplay đăng lên, cũng là để cho cô ấy xem.
Cô ấy ghé xem hơn trăm lần rồi, có vẻ rất thích, xem ra lần sau phải chụp thêm.
Vợ chạy mất rồi, làm sao mà không phát điên cơ chứ!
Nhưng làm một kẻ biến thái lại thấy hay ho thật.
Tất nhiên, vẫn còn con gái, tôi phải là tấm gương cho con chứ.
Ồ, con gái thi xong rồi, tôi đi vài bước rồi quay đầu lại nhìn Cố Khanh.
“Chị à, em đi đón Tiểu Vũ trước nhé.”
“Lần sau gặp lại.”
“Lần sau gặp lại!”
Chị à, lần sau gặp lại chúng ta không thể cứ chia tay dễ dàng như thế nữa đâu.
Nhưng mà, sau này thời gian còn dài, không cần vội, chị à.
2.
Là một người cha, tôi cảm thấy rất áy náy với Kiều Tiểu Vũ.
Rõ ràng ngày xưa tôi từng căm ghét người cha nghiện rượu của mình, vậy mà cuối cùng lại trở nên giống ông ta.
Từ khi chào đời, Kiều Tiểu Vũ đã rất ngoan.
Con bé nhỏ xíu, không khóc, không quấy.
Ăn no thì thích ngủ, bảy tháng tuổi đã ê a gọi “cha” và “mẹ”.
Khi con bé được một tuổi hai tháng, lần đầu tiên học đi, tôi đứng phía sau trông mà tim cứ nơm nớp lo sợ, chỉ sợ đứa nhỏ này ngã.
Nhưng con bé đi được hai bước thì quay đầu lại, nhìn thấy tôi phía sau liền nhào vào lòng tôi: “Cha, bế.”
Tôi luôn cảm thấy nuôi lớn một đứa trẻ là chuyện rất lâu dài.
Nhưng lần đầu tiên tôi nhận ra rằng Kiều Tiểu Vũ đang lớn rất nhanh là khi con học lớp 8.
Hôm đó, ở trường có chuyện xảy ra, tôi cõng con về nhà.
Nhìn con gái trên lưng vẫn giống như một đứa trẻ, nhưng bỗng nhiên tôi nhận ra, có lẽ mình chỉ còn vài năm nữa bên cạnh con.
Còn được bao nhiêu năm nữa đây?
Bốn năm nữa, con tốt nghiệp cấp ba, sẽ vào đại học.
Tám năm nữa, con tốt nghiệp đại học, rồi đi làm.
Đợi đến khi con trưởng thành, cho dù không kết hôn, thì lúc đó tôi còn bao nhiêu thời gian để nhìn thấy con nữa?
Một cảm giác lo âu kỳ lạ bỗng nhiên trỗi dậy trong lòng.
Tôi không chỉ làm việc tại nhà mà còn đọc không biết bao nhiêu sách về nuôi dạy con cái.
Tôi muốn trong khoảng thời gian ít ỏi còn lại, có thể dành thêm nhiều thời gian hơn ở bên con.
Để sau này, dù con có rời xa, tôi cũng không phải hối tiếc vì đã không dạy dỗ con đủ đầy.
Nhưng càng học nhiều, tôi càng cảm thấy suy sụp.
Tính cách của một đứa trẻ phần lớn được định hình từ những năm tháng đầu đời.
Cả tuổi thơ của con bé gần như giống hệt tuổi thơ của tôi, đều yên lặng đến mức không thể chịu đựng nổi.
Nhưng tôi sẽ không bao giờ để con bé trở thành tôi ngày xưa.
Vì vậy, tôi dứt khoát ủy thác toàn bộ công ty, dành phần lớn thời gian để ở bên con bé.
Tôi thử mọi cách để giao tiếp với con.
Cho đến một ngày, con bé nổi giận: “Cha, nếu cha còn nhuộm tóc vàng, cưỡi chiếc xe máy ‘quái quỷ’ đó đến đón con nữa, con sẽ nhảy khỏi xe!”
Làm tôi sợ đến mức ngay hôm đó phải đi nhuộm tóc xanh, nhưng dường như con bé vẫn không hài lòng.
Tôi soi gương, tự thấy rất vừa ý.
Màu xanh trông còn sáng da hơn màu vàng.
Tôi chụp một tấm ảnh, đăng lên Weibo cho “vợ cũ” xem luôn.
Bên kia, Cố Khanh nhìn bức ảnh trên Weibo hồi lâu, rồi chỉ thở dài: “Kiều Hạ ngày nhỏ bị áp lực quá lớn, đến 37 tuổi mới có tuổi dậy thì nổi loạn.”
You cannot copy content of this page
Bình luận