Cha Tôi Là Một Tổng Tài Bá Đạo

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Cha tôi là một tổng tài bá đạo có phần hơi tưng tửng. 

 

Trong lớp học, mọi người so sánh về cha của mình.

Người khác: “Cha tớ là bác sĩ.”

“Cha của tớ là giáo viên.”

“Cha tớ là…”

Đến lượt mình, tôi không biểu lộ cảm xúc gì: “Cha tớ thích nửa đêm hóa trang thành hồ ly tinh.”

Khoảnh khắc đó, mọi người đều xấu hổ nhận thua.

 

1.

 

Một gia đình bình thường được tạo thành từ cha, mẹ và con cái. 

 

Nhưng gia đình tôi chỉ có tôi và cha tôi.

Có lẽ vì nhà không bình thường, nên tôi và cha cũng chẳng bình thường.

 

Cha tôi, Kiều Hạ, chưa đến bốn mươi tuổi, nhưng vì tôi mà ông ấy đã có một cuộc sống vừa lái Land Rover ban ngày, vừa làm bài tập vào ban đêm.

 

Còn về việc làm bài tập gì, bài tập thì rất nhiều. 

 

Ví dụ, những cuốn sách ông ấy thường đọc— 

 

“Làm gì khi con gái bị mấy thằng tóc vàng dụ dỗ?”, “Con gái bị bắt nạt ở trường phải làm sao?”, “800 chiêu tự vệ dành cho nữ sinh”, “Làm thế nào để huấn luyện con gái tay không bổ gạch?”, “Sau khi con gái bị kẻ lưu manh dụ dỗ, làm thế nào để hợp lý đánh ch.ế.t kẻ lưu manh?”…

 

Sau này, để ngăn tôi có tầm nhìn hạn hẹp hoặc bị mù quáng trong tình yêu, ông ấy đã tạo ra hàng loạt rắc rối trong cuộc đời vốn dĩ không bình lặng của tôi.

 

Chẳng hạn, ông ấy luôn thích biến mình thành đủ loại hình tượng khác nhau để giúp tôi mở rộng tầm mắt trước.

Có lúc là một tay côn đồ thích đánh nhau bên đường.

 

Có lúc hóa thân thành anh đẹp zai thích lắc hông trên một ứng dụng video nào đó.

Lại có khi là anh giai cao lớn da ngăm, hoặc chàng trai thuần khiết học cấp ba.

Hôm nay mặc áo khoác dã ngoại, ngày mai lại diện đồng phục xanh trắng. 

 

Hôm nay là tóc vàng hoe, ngày mai lại mặc áo hở eo và quần bó sát.

 

Ban đầu thì còn thấy điều đó thú vị, nhưng về sau, mỗi khi nhìn nam sinh nào tỏ ý tốt với mình, tôi đều nhớ đến cha. 

 

Nhìn ai chơi bóng rổ, tôi cũng nghĩ đến cha. 

 

Thậm chí, ngay cả khi nhìn thấy gay, cũng không thể ngăn mình nghĩ đến cha.

 

Rồi sau đó, anh chàng đầu gấu của trường tỏ tình với tôi.

 

Cậu ấy tên là Vu Cấm. 

 

Nói thật, ngoài việc nhuộm tóc vàng, thì thực ra chẳng có khuyết điểm nào lớn.

Khuôn mặt sáng sủa, làn da trắng trẻo, phong cách với chiếc áo khoác da nhỏ, vai rộng chân dài. 

 

Tính cách cũng khá tốt, có chút kiêu ngạo, hơi náo nhiệt, thành tích học tập lại đủ để đậu vào trường đại học hàng đầu.

 

Tôi và cậu ấy là bạn bè quen biết nhau đã vài năm. 

 

Khi đó, cậu ấy đầy tự tin, tay ôm một bó hồng, chặn tôi vào góc tường.

“Em gái, thích anh không? Anh đẹp trai thế này, có phải em mê lắm không? Hãy tưởng tượng về cuộc sống tương lai với anh đi!”

 

Tôi nhìn mái tóc vàng hoe của cậu ấy, hơi tưởng tượng một chút, sau đó lập tức nghĩ đến cha mình. 

 

Ba giây sau, tôi đẩy cậu ấy ra rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nôn suốt nửa tiếng đồng hồ.

 

Ra khỏi nhà vệ sinh, tôi bình thản như không. 

 

Vu Cấm tiến lại gần thì bị tôi đá cho một cú.

“Cút, ai cho cậu thích tôi? Đã xin phép tôi chưa hả?”

 

2.

 

Thời đại thịnh thế này đúng như mong ước của cha tôi, tôi không yêu sớm mà sau này lại đam mê tiểu thuyết.

Màn hình điện thoại cũng là nhân vật tiểu thuyết yêu thích nhất.

 

Hôm đó, cha đi ngang qua, nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn thêm hai lần vào hình nền của tôi.

Ông ấy mỉm cười, nói rằng sinh nhật tôi, ông ấy sẽ tặng cho một bất ngờ.

 

Tôi cười, hỏi là bất ngờ gì.

Giây tiếp theo, ông ấy nghiêng đầu nhìn tôi, nắm cổ áo tôi lôi ra khỏi bếp.

“Ra khỏi bếp chuyên dụng của cha ngay, nhanh lên, tròn trịa mà lăn đi.”

 

Tôi cười, ngồi xổm ở cửa nhìn cha mình. 

 

Hơn ba mươi tuổi, vẫn chưa phát tướng, dáng người cao gầy, đeo một cặp kính gọng vàng mảnh. 

 

Đứng đó, ông ấy toát lên một phong thái tao nhã, mang mùi mực sách của văn nhân.

Nhìn bề ngoài, như một người trí thức không tranh giành với đời, nhưng thực tế chỉ là vẻ ngoài như vậy mà thôi.

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page