Danh sách chương

“Con cũng vừa đến ạ.”

Với người chào đón mình, Mộc Tử Đằng đều cười đáp lại.

“Đến rồi à.”

Cha Mộc gật đầu, đứng sang bên cạnh đợi bà cụ lấy chìa khóa mở cửa. 

“Vâng…” 

Thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, đầy vẻ đề phòng, Mộc Tử Đằng cúi đầu cười, cũng không nói ngay mục đích đến đây. 

“Giờ này Đằng Tử qua đây có việc gì sao?”

Bên cạnh vang lên giọng lạnh băng của anh cả Mộc Tử Thụ. 

“Em có việc muốn nói với cha mẹ.”

Dù giọng điệu của Mộc Tử Thụ không tốt, nhưng dù sao cũng là anh cả, nên Mộc Tử Đằng đáp lại cho qua chuyện. 

“Chú có việc gì mà tìm cha mẹ? Không phải đúng giờ cơm tối nên cố ý qua đây kiếm chác đấy chứ?”

Chị dâu cả Vương Ái Hoa châm chọc. 

Chị dâu hai Trần Bình và mấy đứa cháu nghe chị ta nói, ai nấy đều nhìn anh cảnh giác như nhìn trộm. 

Sắc mặt Mộc Tử Thụ càng khó coi, nhưng cha mẹ còn ở đây, anh ta làm anh cả cũng không tiện vượt mặt dạy dỗ thằng em chẳng ra gì. 

Mộc Tử Đằng chỉ liếc chị ta một cái rồi thu tầm mắt, không muốn nói chuyện với kẻ vừa hẹp hòi vừa keo kiệt. 

“Đi thôi, chẳng phải có chuyện muốn nói với cha mẹ sao?”

Tuy cha Mộc nói với con út, nhưng ánh mắt lại nhìn Vương Ái Hoa. 

Vương Ái Hoa bĩu môi, quay mặt đi chỗ khác. 

Mộc Tử Đằng theo cha Mộc vào phòng chính, anh cả Mộc Tử Thụ và anh hai Mộc Tử Diệp cũng đi theo sau. 

Nghe tiếng bước chân phía sau, Mộc Tử Đằng quay lại, không kiên nhẫn hỏi:

“Anh cả anh hai, em có việc nói với cha mẹ, hai anh theo vào làm gì?” 

“Chú nói gì với cha mẹ mà tụi anh không được nghe à?”

Mộc Tử Thụ nhíu mày. 

Thằng ba này lại đến xin xỏ gì từ cha mẹ đấy à?

Không được, đồ trong tay cha mẹ là của nhà cả và nhà hai, anh ta không cho phép nó dụ dỗ mang đi. 

“Việc không nghe được thì nhiều lắm, phiền hai anh về phòng tránh đi.”

Mộc Tử Đằng như đuổi ruồi, vung tay với hai người. 

“Thôi, làm việc cả nửa ngày, mọi người cũng mệt rồi, về phòng nghỉ đi.” 

Cha Mộc lên tiếng, hai anh em đành miễn cưỡng về phòng mình. 

Trước khi vào phòng, mẹ Mộc nói với Mộc Tử Đằng:

“Út, tối nay ở lại nhà ăn cơm.” 

“Không đâu, tối nay cha mẹ qua nhà con ăn cơm.” 

“Không đi, không đi. Nhà con chỉ chút lương thực ấy, chúng ta không qua đâu.” 

Mẹ Mộc nghĩ đến số lương thực ít ỏi mà hai đứa con út được chia, phải tiết kiệm lắm mới đủ ăn đến vụ thu hoạch sau.

Nếu hai ông bà qua ăn một bữa, con út sẽ phải bớt đi một bữa.

Bà không nghĩ ngợi mà từ chối ngay. 

Cha Mộc ngừng tay cuốn thuốc lá, ngẩng đầu nhìn con út, nói:

“Cơm thì chúng ta không qua ăn đâu, con không có việc gì thì về đi.” 

Dù rất vui vì con út nhớ đến hai ông bà, nhưng họ không muốn làm gánh nặng cho nó. 

“Cha mẹ đừng từ chối nữa. Khi con ra khỏi nhà, Tiểu Linh đã nấu cơm nước gần xong, chỉ chờ đón hai người qua thôi.” 

“Tiểu Linh đã nấu xong rồi à?”

Cha Mộc hỏi lại. 

“Vâng, chính cô ấy bảo con qua đón cha mẹ đi ăn cơm.”

Mộc Tử Đằng không quên nói tốt cho Tiểu Linh, kiếm chút điểm trước mặt hai ông bà. 

“Thôi được, bà nó à, nếu bên đó đã nấu xong rồi thì qua ăn đi. Bà mau lấy lương thực ra cho nhà cả, nhà hai làm cơm.” 

Cha Mộc nói xong, lấy hộp diêm trong túi ra.

Mộc Tử Đằng vội bước tới nhận hộp diêm, giúp ông châm thuốc lá. 

Ông già đã đồng ý, mẹ Mộc đành vào phòng lấy lương thực ra bếp. 

“Mẹ, thế này có phải ít quá không?” 

Từ lúc về Vương Ái Hoa đã canh ở cửa bếp, muốn biết ngay xem thằng ba có ăn cơm ở đây không.

Kết quả, không những không có thêm lương thực như chị ta nghĩ, mà còn ít đi. 

Bà mẹ chồng này có ý gì vậy? 

Chừng này cơm không đủ cho cả nhà ăn đâu. 

“Tối nay ta tôi ông già qua nhà út ăn, không ăn ở nhà.”

Nói xong, mẹ Mộc quay về phòng chính. 

“Hả…”

Vương Ái Hoa ngẩn ra. Còn có chuyện tốt thế này sao? 

Chị ta lắc đầu, ôm đấu gỗ đựng lương thực vào bếp. 

Kệ đi, miễn không ăn ở nhà mình là được.

Tốt nhất là hai ông bà già cứ ở nhà út ăn luôn. 

“Mẹ, nhà còn hạt giống rau không? Con và Tiểu Linh hôm nay đã khai hoang xong sân nhà, nhưng nhà con không có hạt giống để trồng.”

Mộc Tử Đằng hơi đỏ mặt nói. 

Thực ra họ có thể ra phố mua hạt giống, nhưng anh nhớ cha mẹ mình mỗi năm đều để lại khá nhiều hạt giống, nên không muốn lãng phí tiền đi mua. 

Hơn nữa, nhà họ cũng chẳng có tiền.

Nguyên thân đã tiêu sạch mấy đồng lúc phân gia được rồi. 

Anh và Tiểu Linh không vội kiếm tiền, trước tiên lo xong việc đồng áng đã. Trồng sớm thì được ăn sớm. 

“Khai hoang xong thì tốt, con đợi đấy, mẹ lấy cho con.”

Mẹ Mộc vui vẻ lại vào phòng lần nữa. 

“Ruộng nhà con cấy mạ xong chưa?”

Cha Mộc hút một hơi thuốc khô, hỏi. 

“Xong rồi ạ, hôm qua đã cấy xong.” 

Cha Mộc khựng lại.

Hai vợ chồng này không làm thì thôi, đã làm thì làm một lèo xong luôn sao? 

Để hôm nào qua xem thử, ông lo chúng nó vì chạy tiến độ mà trồng không đúng cách. 

Chỉ một lúc sau, mẹ Mộc cầm một túi vải nhỏ ra đưa cho Mộc Tử Đằng:

“Mẹ lấy cho nhà con mỗi loại hạt giống một ít, đều là rau trồng được mùa này. Hạt giống khác thì đến mùa trồng rồi con qua đây lấy thêm.” 

“Dạ, cảm ơn mẹ.”

Mộc Tử Đằng mở ra xem, thấy khá nhiều hạt giống, đủ cho mảnh đất vừa khai hoang. 

“Cha mẹ, hai người ra cổng sân đợi con, con qua hái ít rau.” 

“Đợi đã, mẹ đi hái cùng con.”

Bà qua giúp, cũng hái được nhiều hơn. 

Hết Chương 8: Đốp Chát Hai Chị Dâu.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    phamtuanh

    Cuối tuần r nàng ơi, có thể up 10 chương dk ko nànng ☺️

    1. Cấp 1

      NHÍM

      Hum nay Nhím up 10 chương nghen nàng, để Nhím cố gắng dịch nè <3 <3 <3

      1. Cấp 1

        phamtuanh

        Yeahhhh thanks nàng nhiều nhé, ta đợi mòn mỏi luôn á, ngày nào ko có chương mà ko ngủ được

  2. Cấp 1

    phamtuanh

    Cảm ơn nàng nhiều nha, sắp cuối tuần rồi hay nàng đăng 1 thể trăm chương đọc cho đã nghiền nàng ơii ☺️😅😂

  3. Cấp 1

    phamtuanh

    Nay không có chương mới hả nàng 🥲🥲🥲

  4. Cấp 1

    phamtuanh

    Aaaaa đúng 00:00 nàng đăng chương mới, cảm ơn nàng nhiều nhá, một ngày mà không đọc được chương mới là tối ko ngủ dk ☺️

  5. Cấp 1

    phamtuanh

    Nay không có chương mới ạ, mai nàng bù chương nha 🥲

Trả lời

You cannot copy content of this page