Danh sách chương

“Sao hôm nay lại qua đây?”

Mẹ Mộc nắm tay anh, cười hiền từ. 

Từ khi Đằng Tử phân gia, đây là lần đầu tiên anh về nhà cũ, bà rất vui. 

“Nhớ cha mẹ.”

Mộc Tử Đằng nắm lại tay bà. 

“Thôi đi, cha còn không hiểu con sao? Qua đây có việc gì thì nói nhanh đi.” 

Chưa kịp để mẹ Mộc đáp, cha Mộc đã không khách sáo mà vạch trần anh. 

Thằng con này, có việc thì ngọt nhạt với hai ông bà, không việc thì chẳng thèm ngó tới. 

“Ông nói gì thế, Đằng Tử hiếm khi về, nói chuyện tử tế chút đi.”

Mẹ Mộc lườm cha Mộc một cái. 

“Hề hề… vẫn là cha hiểu con.” 

Tính cách Mộc Tử Đằng khác xa nguyên thân, anh cũng không muốn nói nhiều kẻo người ta nghi ngờ, bèn thừa nhận luôn. 

“Nói đi, có chuyện gì?”

Cha Mộc biết ngay mà, ông còn đắc ý liếc nhìn vợ mình. 

Mẹ Mộc chỉ bất đắc dĩ lắc đầu. 

“Con muốn hỏi cha, nhà mình có mạ dư không ạ?” 

Dù biết nhà cũ đã ủ mạ cho nhà mình, nhưng Mộc Tử Đằng vẫn giả vờ không biết mà hỏi. 

“Sao? Cuối cùng con cũng nhớ đến ruộng nước nhà mình rồi à?”

Cha Mộc cố ý mỉa mai. 

Mẹ Mộc nghe ông già nói năng châm chọc, thì tức giận vỗ một cái vào lưng ông. 

Cha Mộc đành nuốt những lời châm biếm còn lại vào bụng. 

Ông nghiêng mắt nhìn con trai út, nói:

“Hai sọt mạ ở góc phải trong lán là của nhà con. Năm nay thì thôi, sang năm con phải tự ủ mạ, đừng trông chờ bên này chuẩn bị cho con nữa.” 

“Con biết rồi cha, cha yên tâm. Con đã nghĩ thông, sẽ không lười biếng như trước nữa. Lát nữa Con và Tiểu Linh sẽ đi cấy lúa.”

Mộc Tử Đằng vội vàng đồng ý và cam đoan. 

Đáng tiếc cha anh không biết, sang năm anh chẳng cần tự ủ mạ nữa đâu. 

“Ừ, biết làm việc là tốt. Hai lão già chúng ta chẳng sống được mấy năm nữa, muốn giúp cũng không đủ sức.”

“Hai vợ chồng con chỉ có thể tự dựa vào bản thân mà sống thôi.”

Cha Mộc dạy dỗ với giọng điệu nặng nề. 

Haiz, người ông lo nhất chính là đứa con út này.

Hy vọng từ nay về sau chúng nó sẽ chăm chỉ hơn. 

“Cha, cha nói bậy gì thế? Cha mẹ vẫn còn khỏe mạnh, chưa đến sáu mươi tuổi, chẳng già chút nào.”

Mộc Tử Đằng cố ý nghiêm mặt, tỏ vẻ không đồng tình. 

“Thôi, không nói mấy chuyện này nữa. Con mau mang mạ về đi.”

Nếu còn nói tiếp, cha Mộc sợ con trai đột nhiên đổi ý, hôm nay lại không muốn xuống ruộng nữa thì sao, ông vội đuổi người. 

Nghe Mộc Tử Đằng kể lại, Giản Thanh Linh bật cười. 

“Em còn định qua đó giúp cấy lúa, giờ thì không cần nữa. Chỉ khổ cho hai ông bà thôi.” 

Nhà cả và nhà hai sợ họ đến chiếm lợi, tránh họ thì thôi.

Điều cô ghét nhất là kiểu người như Vương Ái Hoa, vừa sợ bị chiếm lợi, vừa làm bộ làm tịch khiến người khác khó chịu. 

“Anh thì chẳng nghĩ đến chuyện đó.”

Với tính cách của chị dâu cả và chị dâu hai, có qua giúp cũng chưa chắc được cảm ơn. 

Thực ra họ đã không ưa anh, từ lâu đã muốn tách anh ra sống riêng.

Nhưng lúc đó anh chưa kết hôn, không tiện phân gia.

Đến khi anh lấy vợ, vì giữ thể diện, họ mới trì hoãn nửa năm. 

“Tối nay anh gọi cha mẹ anh qua ăn cơm đi.”

Giản Thanh Linh nghĩ một lúc rồi nói. 

“Sao tự nhiên lại muốn đón họ qua ăn cơm?”

Đây không phải phong cách của Tiểu Linh. 

“Đón hai ông bà qua ăn thịt chứ sao. Ban đầu em nghĩ nếu nhà lớn nhà hai đối xử tốt với chúng ta, sẽ gửi ít thịt qua.”

“Vừa để hai ông bà được ăn, vừa đỡ phải tự làm. Nhưng giờ thì, muốn ăn thịt của em à? Đừng có mơ, hừ!”

Giản Thanh Linh bĩu môi. 

“Haha… trước giờ cơm tối anh sẽ qua mời họ.”

Nghe lời Tiểu Linh, Mộc Tử Đằng cười cưng chiều. 

“Nhà không có rau, có phải qua nhà cũ hái ít về không?”

Không thể chỉ ăn thịt được. 

“Anh qua đó hái ngay đây.”

Mộc Tử Đằng nói xong định đứng dậy. 

“Ơ… từ từ, em chưa nói xong mà.”

Giản Thanh Linh vội kéo người lại. 

“Ồ, còn chuyện gì nữa? Em nói tiếp đi.” 

“Anh thấy chúng ta khai hoang một mảnh đất riêng trong sân thì thế nào?” 

Sân nhà họ nếu khai hoang hết sẽ được khoảng năm sáu phần đất.

Vì vậy khi phân gia, bên nhà cũ không chia thêm đất rau cho họ.

Trước khi rau trong đất nhà mình chín, có thể lấy tạm từ nhà cũ. 

Nhưng hai kẻ lười biếng đã phân gia hơn nửa tháng mà vẫn chưa khai hoang mảnh đất nào. 

“Được chứ, anh đi ngay đây.”

Mộc Tử Đằng lấy một cái cuốc từ góc bếp. 

“Lấy cho em một cái luôn nhé.”

Giản Thanh Linh cũng theo anh vào bếp. 

Mộc Tử Đằng đưa cái cuốc trong tay cho cô, rồi cúi xuống lấy thêm một cái nữa. 

Nhà gỗ của họ được xây trên một ngọn đồi nhỏ, cả đồi có mười hai hộ gia đình.

Nhà họ ở ngay đỉnh đồi, cách mấy nhà xung quanh ba bốn chục mét. 

Giữa các nhà có rừng tre ngăn cách, từ chân đồi có một con đường dẫn thẳng đến cổng sân nhà họ. 

Ngoài chỗ gần cổng có cây bạch quả bị sét đánh, thì tre trong sân đã bị chặt hết khi xây nhà.

Một tháng trôi qua, cỏ non trong sân đã mọc cao một đốt tay. 

Hai người cuốc cả buổi sáng, cuối cùng khai hoang xong toàn bộ sân trống, chỉ chừa lại lối đi rộng hai mét ở trước sau sân và dưới mái hiên. 

Vì không có hạt giống rau, họ chỉ khai hoang đất và đào hố xong. 

Đến giờ cha mẹ sắp tan làm tối, Mộc Tử Đằng đến cổng nhà cũ đứng đợi mở cửa. 

Từ xa, nhà họ Mộc đã thấy một người đứng trước cổng.

Khi nhìn rõ là ai, ngoài hai ông bà già, thì mặt những người khác đều trở nên khó coi. 

Mộc Tử Đằng chẳng quan tâm sắc mặt họ tệ thế nào, anh giả vờ không thấy, chào hỏi mọi người như thường. 

“Cha mẹ, anh cả, anh hai, chị dâu cả chị dâu hai.” 

“Út, con đợi lâu chưa?”

Mẹ Mộc bước đến gần, cười hỏi. 

Hết Chương 7: Cấy Mạ.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    phamtuanh

    Cuối tuần r nàng ơi, có thể up 10 chương dk ko nànng ☺️

    1. Cấp 1

      NHÍM

      Hum nay Nhím up 10 chương nghen nàng, để Nhím cố gắng dịch nè <3 <3 <3

      1. Cấp 1

        phamtuanh

        Yeahhhh thanks nàng nhiều nhé, ta đợi mòn mỏi luôn á, ngày nào ko có chương mà ko ngủ được

  2. Cấp 1

    phamtuanh

    Cảm ơn nàng nhiều nha, sắp cuối tuần rồi hay nàng đăng 1 thể trăm chương đọc cho đã nghiền nàng ơii ☺️😅😂

  3. Cấp 1

    phamtuanh

    Nay không có chương mới hả nàng 🥲🥲🥲

  4. Cấp 1

    phamtuanh

    Aaaaa đúng 00:00 nàng đăng chương mới, cảm ơn nàng nhiều nhá, một ngày mà không đọc được chương mới là tối ko ngủ dk ☺️

  5. Cấp 1

    phamtuanh

    Nay không có chương mới ạ, mai nàng bù chương nha 🥲

Trả lời

You cannot copy content of this page