Danh sách chương

Ừm… nghĩ nhiều quá rồi. Giờ mình đang ở đâu với đâu chứ?

Vẫn nên giải quyết vấn đề ăn uống trước mắt đã, kẻo vài ngày nữa Tiểu Linh lại nghĩ ngợi lung tung. 

“Cứ mơ mộng đi, trong mơ cái gì cũng có.” 

Giản Thanh Linh thấy ai đó nửa ngày không trả lời mình thì vỗ vai đối phương:

“Anh đang nghĩ chuyện tốt đẹp gì mà thẫn thờ thế?” 

Mộc Tử Đằng hoàn hồn, lập tức lắc đầu:

“Không có gì.”

Đó chỉ là tưởng tượng của anh thôi. Nếu nói ra, chắc chắn Tiểu Linh sẽ cười nhạo anh mất. 

Giản Thanh Linh quan sát Mộc Tử Đằng từ trên xuống dưới, rồi bĩu môi:

“Đi thôi, về được rồi.” 

Lừa ai chứ? Bộ dạng vừa nãy của anh rõ ràng là đang nghĩ đến chuyện gì hay ho. 

Chỉ là anh không muốn nói với cô thôi. 

“Ồ…”

Mộc Tử Đằng ngượng ngùng gãi mũi, biết Tiểu Linh không tin lời mình. 

Nhưng anh sẽ không nói ra đâu. 

Trên đường về, Mộc Tử Đằng đi trước chặt củi, Giản Thanh Linh nhặt củi bỏ vào không gian.

Đến khi không gian không chứa nổi nữa, hai người mới quay về nhà. 

Về đến nhà, Giản Thanh Linh lấy củi tươi ra trải trong sân phơi khô. 

Mộc Tử Đằng vào bếp đun nước, lát nữa dùng để nhổ lông lợn. 

May mà nhà có một cái nồi sắt lớn để đun nước.

Không có chậu gỗ lớn, hai người đành khiêng lợn rừng lên bếp để nhúng nước nóng, cạo lông. 

Vì nhà chỉ có một con dao phay, nhiệm vụ nặng nhọc này giao cho Mộc Tử Đằng, Giản Thanh Linh ở bên phụ giúp. 

Ví dụ như nhóm lửa, trở lợn. 

Hai người bận rộn đến khi trời tối mịt mới xử lý xong năm con lợn rừng. 

Trời đất bao la, ăn cơm là lớn nhất. 

Tối đó, Giản Thanh Linh nấu một nồi cơm trắng lớn, một nồi thịt lợn hầm khoai tây.

Cất nửa nồi vào không gian, phần còn lại bị hai người ăn sạch sẽ. 

Họ không biết rằng mấy nhà gần đó bị mùi thơm làm cho mất ngủ.

Nằm trên giường, họ thầm mắng nhà nào nấu thịt giữa đêm hôm khuya khoắt, không ngủ mà lại đi nấu thịt, chẳng phải là hại người sao? 

Sáng hôm sau, mấy nhà đó đi làm chẳng còn sức lực.

Trên đường gặp nhau còn hỏi han chuyện tối qua. 

Nhà này đoán nhà kia tối qua làm thịt, nhà kia đoán nọ kia, nhưng chẳng ai nghi ngờ nhà họ Mộc. 

Tại sao à? 

Đương nhiên là vì hai người họ lười. Người lười thì không có tư cách ăn thịt. 

… 

“Em còn chưa hỏi anh, hôm đó anh đến nhà cũ xin mạ, thái độ họ thế nào?” 

Sáng nay Giản Thanh Linh nấu một nồi mì, thêm thịt tối qua để lại, mỗi người ăn hai bát lớn. 

Sau bữa sáng, hai người hiếm hoi ngồi xuống trò chuyện. 

“Họ là ai?”

Mộc Tử Đằng nhìn người đối diện, cười hỏi. 

“Còn ai nữa? Đương nhiên là hai anh trai và hai chị dâu của anh đó.”

Giản Thanh Linh lườm anh một cái. 

Hai ông bà cụ đối xử với họ vẫn tốt.

Mộc Tử Đằng là con út được cưng chiều nhất, đối với cô con dâu út là cô đương nhiên cũng khoan dung hơn. 

Nếu không phải nhà lớn nhà hai làm ầm lên đòi phân gia, hai thì ông bà cũng chẳng tách họ ra khỏi nhà cũ. 

Cuối cùng hai ông bà chọn thỏa hiệp, sống với nhà anh cả và nhà anh hai cũng là điều dễ hiểu.

Dù sao hai người họ lười thế này, đi theo họ chẳng có tiền đồ. 

Thực ra tuy họ lười, nhưng không phải là cái gì cũng không làm.

Chỉ là làm việc hay la cà, thường xuyên về nhà đi vệ sinh, uống nước, lề mề nửa ngày mới quay lại đồng làm tiếp. 

Tiếng xấu lười biếng vang xa như vậy cũng nhờ công lớn bởi cái miệng của hai chị dâu. 

Ngày trước nguyên thân lười là thật, cô thừa nhận. 

Nhưng giờ đã đổi thành cô và Mộc Tử Đằng, nếu mấy anh chị em đó vẫn đối xử với họ kiểu “không coi ra gì” thì đừng hòng chiếm chút lợi ích nào từ nhà họ. 

“Haha… lúc anh qua đó, họ đang ăn cơm…”

Mộc Tử Đằng ngẩng đầu nhớ lại chuyện hôm đó. 

Anh đến đúng giờ cơm trưa, cổng nhà cũ đóng chặt.

Anh gọi cửa bên ngoài, năm sáu phút sau, Mộc Tiểu Hồng, con gái lớn mười ba tuổi của anh cả mới lững thững ra mở cửa. 

“Chú út.” 

“Ừ…”

Anh nhàn nhạt đáp một tiếng. 

Anh không hỏi tại sao lâu thế cô bé mới ra mở cửa.

Anh không muốn biết lý do, chỉ cần nhớ là được. 

Anh bước về phía phòng chính, hai chị dâu đang dọn bàn. 

Thấy anh vào, chị dâu cả Vương Ái Hoa giật mình hỏi:

“Ồ, chú út đến à, ăn chưa?” 

Chị dâu hai Liễu Bình trực tiếp quay mặt đi, chẳng thèm nhìn anh. 

“Chưa.” 

Sao Mộc Tử Đằng không nhìn ra vẻ giả tạo của chị ta chứ? Nhưng vì thân phận chị dâu cả, anh vẫn đáp lại. 

Chỉ là anh vẫn chưa hiểu rõ độ dày mặt của chị dâu này. 

“Ồ… tiếc thật, cậu đến muộn rồi, cơm nước trong nhà ăn hết cả rồi.” 

Nói cách khác, là không có phần của anh. 

“Haiz…”

Hai ông bà còn ngồi trong phòng chính chỉ biết thở dài. 

Có cách nào đâu, cả hai đều đã già, muốn bênh con út mấy câu cũng lực bất tòng tâm.

Thấy con dâu cả chèn ép Đằng Tử, họ cũng chỉ biết thở dài. 

Mộc Tử Đằng liếc nhìn khuôn mặt đắc ý không chút che giấu của chị ta và đáp:

“Cảm ơn chị dâu nhắc nhở, lần sau tôi sẽ đến sớm hơn.” 

Nói xong, anh đi thẳng đến chỗ cha mẹ, không thèm nhìn Vương Ái Hoa đang tức tối nữa. 

“Cha, mẹ.”

Mộc Tử Đằng cười ngồi xuống bên hai ông bà. 

“Ừ…”

Hai người cười đáp lại. 

“Cha mẹ, sao không thấy anh cả anh hai đâu ạ?” 

“Ăn cơm xong thì về phòng rồi, kệ họ.”

Cha Mộc, Mộc Đại Lâm tức giận đáp. 

Hai thằng con đó cố ý tránh mặt Đằng Tử, sợ bị nó bám lấy. 

Lúc nãy Đằng Tử gọi cửa bên ngoài, mọi người đều nghe thấy giọng anh, nhưng ai nấy đều giả vờ như không nghe, chỉ cố ăn cho nhanh. 

Hai ông bà muốn ra mở cửa, nhưng bị hai con dâu thay nhau nói qua nói lại, chẳng chen vào được câu nào. 

Đành thôi.

Hết Chương 6: Cha Mẹ Mộc.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    phamtuanh

    Cuối tuần r nàng ơi, có thể up 10 chương dk ko nànng ☺️

    1. Cấp 1

      NHÍM

      Hum nay Nhím up 10 chương nghen nàng, để Nhím cố gắng dịch nè <3 <3 <3

      1. Cấp 1

        phamtuanh

        Yeahhhh thanks nàng nhiều nhé, ta đợi mòn mỏi luôn á, ngày nào ko có chương mà ko ngủ được

  2. Cấp 1

    phamtuanh

    Cảm ơn nàng nhiều nha, sắp cuối tuần rồi hay nàng đăng 1 thể trăm chương đọc cho đã nghiền nàng ơii ☺️😅😂

  3. Cấp 1

    phamtuanh

    Nay không có chương mới hả nàng 🥲🥲🥲

  4. Cấp 1

    phamtuanh

    Aaaaa đúng 00:00 nàng đăng chương mới, cảm ơn nàng nhiều nhá, một ngày mà không đọc được chương mới là tối ko ngủ dk ☺️

  5. Cấp 1

    phamtuanh

    Nay không có chương mới ạ, mai nàng bù chương nha 🥲

Trả lời

You cannot copy content of this page