Danh sách chương

Vẫn động tác cũ, cô chém đứt một chân trước của con lợn lớn. 

Bên phía Mộc Tử Đằng cũng đã xử lý xong con lợn lớn còn lại. 

“Anh đừng chém đầu con lợn nhỏ kia nữa nhé, em còn muốn để nó chảy máu.”

Thấy Mộc Tử Đằng cầm dao đi về phía con lợn nhỏ, Giản Thanh Linh vội nhắc nhở. 

Mộc Tử Đằng đành đứng yên tại chỗ, chú ý xung quanh, đề phòng mùi máu tanh thu hút động vật lớn khác đến. 

Giản Thanh Linh lấy một cái chậu lớn ra, đây là thứ cô mang theo từ nhà trước khi đi.

Cô đặt chậu dưới cổ con lợn, một tay đè đầu nó không cho giãy giụa, tay kia dùng liềm đâm vào cổ lợn.

Máu lập tức chảy “ừng ực” ra ngoài. 

Đợi đến khi máu không còn chảy nữa, con lợn lớn cũng chết hẳn. 

Giản Thanh Linh chuyển sang con lợn nhỏ.

Lúc này nó đã thoi thóp, tiếng kêu yếu ớt, cuối cùng lượng tiết chảy ra không nhiều. 

Nhìn sang ba con lợn còn lại, cô lắc đầu. 

Mộc Tử Đằng thấy cô lắc đầu thì dở khóc dở cười hỏi:

“Em lắc đầu là ý gì? Không hài lòng vì anh chém đầu lợn à?” 

“Không phải không hài lòng, chỉ thấy tiếc chỗ tiết bị chảy đi mất thôi.” 

“Lần sau anh sẽ chú ý, cũng làm như em, chỉ chém chân con mồi thôi.” 

Thực ra Mộc Tử Đằng không thấy tiếc.

Máu lợn rừng thôi mà, đâu phải máu hươu.

Nhưng vì Tiểu Linh thấy tiếc, nên lần sau anh chú ý là được. 

“Tùy tình hình mà làm, chém chân tốn thời gian lắm.”

Lúc đó cô lo sức mình không đủ chém đứt đầu lợn nên mới chọn chém chân. 

Nếu gặp ít con mồi thì chém đâu cũng được, còn như hôm nay thì chỉ có cách của Mộc Tử Đằng là nhanh gọn nhất. 

Mộc Tử Đằng gật đầu đồng tình:

“Chúng ta có tiếp tục vào sâu trong rừng không?” 

Giản Thanh Linh nhìn đám lợn rừng chết hẳn dưới đất.

Ước lượng mỗi con lợn nhỏ khoảng hơn trăm cân, con lợn đực lớn khoảng bốn trăm cân, con cái cũng hơn ba trăm cân.

Tổng cộng hơn một ngàn một trăm cân, dù ngày nào cũng ăn thì thì cũng đủ cho họ ăn mấy tháng.

Huống chi trong không gian còn mấy chục con gà – thỏ rừng, ăn đến tết cũng được. 

Nhưng cô định bán bớt một phần thịt.

Nhà nghèo, khi phân gia họ chỉ được chia mười tám đồng. 

Chừng ấy tiền mua được gì?

Mà số tiền đó cũng bị nguyên thân tiêu sạch rồi.

Vậy nên họ phải cố gắng kiếm tiền, trước tiên mua ít lương thực dự trữ đã. 

“Không, về sớm đi, xử lý chúng cho xong đã.” 

Giản Thanh Linh tiến lên, lần lượt thu năm con lợn rừng vào không gian. 

Sau khi chứa hết lợn rừng, không gian lập tức chật chội:

“Về phải cố nâng cấp dị năng thôi. Không gian cấp một nhỏ quá, mới chứa chút đồ mà đã sắp đầy rồi.” 

“Em gấp cái gì, chúng ta mới qua đây hôm qua, mọi thứ phải từ từ.” 

“Sao không gấp được? Anh quên năm nay là năm nào rồi à? Em phải dành thời gian tu luyện, tích trữ thêm đồ ăn trong không gian.” 

Dị năng giả ăn rất khỏe đấy. 

“Ngoài mấy trăm cân lương thực trong không gian, em vốn tưởng số gạo còn lại trong nhà đủ ăn hai tháng, giờ tính ra thì chỉ đủ nửa tháng thôi.” 

Có được thì có mất. 

“Sớm nâng dị năng lên cấp hai, đến cấp hai có khả năng tấn công thì lên núi săn sẽ tiện hơn.”

“Mang con mồi đánh được đi bán, nhân lúc năm nay còn tốt, chúng ta phải mua thêm lương thực cất vào không gian dự trữ.” 

Thấy Tiểu Linh càng nói càng kích động, Mộc Tử Đằng thầm nghĩ mình vừa nói gì sai sao? 

Chỉ bảo cô đừng gấp thôi mà.

Họ mới xuyên qua hôm qua, có cần vừa đến đã ép mình căng thẳng vậy không? 

Chẳng phải vài năm nữa mới xảy ra hạn hán sao? 

Đến lúc đó dị năng của họ đã cao, còn lo đói bụng sao nổi? 

“Tiểu Linh, có phải em lo xa quá không?”

Mộc Tử Đằng vỗ nhẹ lưng cô an ủi:

“Đến mấy năm đó, chúng ta trèo đèo vượt suối sang nước khác mua lương thực là được.” 

“Ha ha… còn trèo đèo vượt suối nữa chứ, cường điệu vậy sao?”

Giản Thanh Linh bật cười, không còn căng thẳng như ban nãy nữa. 

“Anh không khoa trương đâu. Đến lúc đó dị năng của chúng ta cao rồi, chẳng lẽ lại ngồi xe bò đi à?”

“Đương nhiên là tránh người, dịch chuyển tức thời qua luôn. Chẳng phải trèo đèo vượt suối là gì?”

Mộc Tử Đằng biện minh cho mình. 

“Haiz, có lẽ trước kia đọc tiểu thuyết niên đại nhiều quá. Đến đây rồi, em tự động nghĩ xem nhân vật chính sẽ làm gì tiếp theo, rồi tư tưởng cũng bị cuốn theo luôn.” 

Lúc này Giản Thanh Linh bình tĩnh lại.

Cô là dị năng giả, lại từ tận thế đầy máu tanh và tàn nhẫn mà đến, đáng lẽ phải dễ dàng thích nghi với nơi này, thay đổi cuộc sống gia đình mình.

Sao cô phải đi theo bước chân của người khác chứ? 

Cô nên sống rực rỡ hơn mới đúng. 

Huống chi còn có Mộc Tử Đằng bên cạnh, cuộc sống không cần mình cô gánh vác, có thể chia sẻ bớt cho anh. 

Mộc Tử Đằng cúi xuống nhìn thẳng Giản Thanh Linh, mặt vênh váo nói:

“Cuốn theo cái gì, chúng ta có dị năng, có con đường của riêng mình, giỏi hơn đám người đó nhiều.” 

“Nhìn cái vẻ đắc ý của anh kìa. Chúng ta chỉ là nông dân nghèo, anh còn muốn lên trời chắc?”

Giản Thanh Linh đẩy người đang kề sát mình ra. 

Mộc Tử Đằng xoay một vòng tại chỗ, vững vàng đứng lại, khoanh tay thoải mái nói:

“Hê hê… cũng chưa chắc đâu.” 

Ai biết dị năng tu luyện đến đỉnh cao sẽ thế nào? Có khi nào phá vỡ hư không, bạch nhật phi thăng không? 

Như tu tiên vậy, đến cấp độ nhất định có thể ngự kiếm phi hành, đạp không mà đi, rồi phi thăng lên vị diện cao hơn, cuối cùng thành thần, trường thọ cùng trời đất? 

Hết Chương 5: Lợn Rừng.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    phamtuanh

    Cuối tuần r nàng ơi, có thể up 10 chương dk ko nànng ☺️

    1. Cấp 1

      NHÍM

      Hum nay Nhím up 10 chương nghen nàng, để Nhím cố gắng dịch nè <3 <3 <3

      1. Cấp 1

        phamtuanh

        Yeahhhh thanks nàng nhiều nhé, ta đợi mòn mỏi luôn á, ngày nào ko có chương mà ko ngủ được

  2. Cấp 1

    phamtuanh

    Cảm ơn nàng nhiều nha, sắp cuối tuần rồi hay nàng đăng 1 thể trăm chương đọc cho đã nghiền nàng ơii ☺️😅😂

  3. Cấp 1

    phamtuanh

    Nay không có chương mới hả nàng 🥲🥲🥲

  4. Cấp 1

    phamtuanh

    Aaaaa đúng 00:00 nàng đăng chương mới, cảm ơn nàng nhiều nhá, một ngày mà không đọc được chương mới là tối ko ngủ dk ☺️

  5. Cấp 1

    phamtuanh

    Nay không có chương mới ạ, mai nàng bù chương nha 🥲

Trả lời

You cannot copy content of this page