Danh sách chương

Đi qua ruộng bậc thang, thôn dân thưa dần, hai người tăng tốc vào núi. 

Một tiếng sau, họ đến chân núi.

Vùng ngoại vi toàn cây nhỏ thấp bé, có lẽ do bị chặt phá thường xuyên. 

Càng vào sâu, cây cối càng cao lớn, đường mòn do con người để lại thưa dần.

Cây nhỏ, cỏ dại mọc um tùm, ngoại vi đi lại khó khăn, phải chú ý dưới chân, sợ lỡ sa vào hố than thì toi.

Khu này nhiều than, lại dễ thăm dò, nhìn màu đất là biết ngay.

Những hố than đó đều do người dân địa phương lén đào, có cái sâu, cái nông.

Hố sâu nghĩa là có than, than trong đó cháy tốt; hố nông thì có thể không có than, hoặc than kém chất lượng. 

Một tay Mộc Tử Đằng cầm dao chặt củi, tay kia cầm gậy gỗ mở đường phía trước.

Đi một đoạn lại dừng, chờ Giản Thanh Linh dùng tinh thần lực thăm dò. 

Một tay Giản Thanh Linh cầm liềm, tay kia nắm viên đá to bằng quả trứng gà, tinh thần lực tỏa ra bốn phía.

“Anh Mộc, em không dò nữa, vùng ngoại vi chẳng có gì đâu, mình tăng tốc vào trong đi.”

Dừng lại bốn năm lần, Giản Thanh Linh chán nản. 

“Cũng chẳng nhanh hơn được bao nhiêu đâu.” 

Mộc Tử Đằng bất đắc dĩ.

Dị năng hệ lôi của anh không dám dùng ở đây. 

Tinh thần lực của Tiểu Linh hiện giờ chỉ dùng để quan sát, không gian tạm thời chỉ chứa đồ được thôi. 

Dị năng khiến cho cơ thể này khỏe hơn, linh hoạt hơn, nhưng trong đám cỏ dại um tùm ở bìa rừng thì sự linh hoạt chẳng phát huy được bao nhiêu. 

May mà càng vào sâu, cây lớn càng cao, che bớt phần lớn ánh nắng chiếu xuống, gai góc, cỏ dại và cây nhỏ dần thưa thớt đi. 

Đống cỏ phía trước cạnh một cây lớn có động tĩnh, Mộc Tử Đằng giơ tay, định phóng lôi điện. 

“Vèo” một tiếng, viên đá bay qua trước mặt anh, trúng ngay mục tiêu. 

“Anh muốn đốt rừng à?”

Giản Thanh Linh nhìn sang, cười hỏi. 

“Dị năng cấp một sơ kỳ của anh mà gây cháy rừng được sao?”

Mộc Tử Đằng thả một tia sét nhỏ trên ngón tay, tự giễu nói. 

“Có được hay không em không biết, anh quên chuyện cây bạch quả trong sân nhà bị sét đánh rồi sao?”

Cẩn thận vẫn hơn. 

Nói xong, cô bước đến chỗ đống cỏ.

Nơi đó có một con gà rừng đã nằm bẹp, Giản Thanh Linh trực tiếp thu vào không gian.

Chỗ gà rừng ngã còn tám quả trứng, cô cũng thu hết. 

“Được thôi, anh không ra tay nữa. Từ nay chuyện ăn thịt trông cậy vào em hết.”

Mộc Tử Đằng bất đắc dĩ thu dị năng, bước đến bên Tiểu Linh. 

Dị năng hệ lôi của anh ở tận thế từng là thứ có sức công phá mạnh nhất, đến đây lại chỉ có tác dụng phá hoại. 

“Không thành vấn đề. Sau này anh phụ trách kiếm công điểm nuôi nhà, còn em lo kiếm tiền và sinh hoạt gia đình, thế nào?”

Giản Thanh Linh cười rạng rỡ hỏi. 

“Được chứ.”

Anh cũng không nỡ để Tiểu Linh ngày nào cũng phơi nắng dầm mưa đi làm. 

“Quyết vậy nhé, anh không được đổi ý đâu.”

Cô coi là thật đấy. 

“Không đổi ý.”

Mộc Tử Đằng cười đáp. 

“Đi thôi, tiếp tục tiến lên.” 

Hiếm khi vượt qua ngoại vi vào được đây, hôm nay phải săn được con to mới được.

Lần sau muốn vào, ít nhất cũng phải đợi dị năng lên cấp hai, biết thuấn di mới vào lại. 

(Thuấn di: Di chuyển tức thời.)

Hai tiếng trôi qua, săn được hơn hai mươi con gà rừng, thỏ rừng, trứng gà nhặt được cả trăm quả, nhưng vẫn chưa gặp con nào to. 

Hai người tìm chỗ ăn cơm, nghỉ nửa tiếng rồi tiếp tục vào sâu trong rừng. 

Cuối cùng, sau khi hạ thêm bốn con gà rừng và hai con thỏ rừng, họ gặp được “con to”. 

“Suỵt.”

Giản Thanh Linh vội kéo người định bước tiếp lại. 

Hai người nấp sau một cây lớn.

Giản Thanh Linh nhìn thẳng về phía trước, nơi một gia đình lợn rừng năm con đang ủi đất, ánh mắt cô sáng rực háo hức. 

“Chà, không đến thì thôi, đến là đến tận năm con.” 

Mộc Tử Đằng cũng phấn khích, con dao chặt củi trong tay anh ngứa ngáy muốn động. 

“Lần này em không được cản anh đâu đấy.” 

“Không cản, em còn sợ chúng chạy mất cơ.”

Một con cô cũng sẽ không để thoát:

“Nhưng anh không được dùng dị năng nhé, em sợ anh chích điện ra một con heo sữa quay nửa sống nửa chín lắm.” 

Mộc Tử Đằng cũng tưởng tượng ra cảnh đó, anh kiên quyết lắc đầu nói:

“Không dùng dị năng.” 

Giản Thanh Linh lấy chiếc liềm trong không gian ra.

Da Lợn rừng không mỏng dễ hạ, chỉ cần ném một viên đá nhỏ là xong như gà rừng hay thỏ rừng. 

“Hai con bên trái anh lo, hai con bên phải để em, con giữa thì tùy cơ ứng biến.”

Mộc Tử Đằng bắt đầu phân công. 

Mộc Tử Đằng và Giản Thanh Linh không chọn cách ẩn nấp mà quyết định đối đầu trực diện. 

Hai người bước ra từ sau cây lớn, tiến về phía lợn rừng.

Khi còn cách khoảng hơn chục mét, lợn rừng mới phát hiện ra hai người đang đến. 

Chúng khựng lại, khịt mũi hai tiếng, rồi hai con lợn rừng lớn lao thẳng về phía họ. 

Cả hai rất ăn ý, né trái né phải tránh đòn tấn công của hai con lợn lớn, sau đó lao về phía ba con lợn nhỏ theo sau. 

Mộc Tử Đằng chém thẳng vào cổ con lợn gần nhất, đầu lợn rơi xuống.

Anh lách sang phải tránh dòng máu phun ra, rồi tiếp tục chém vào đầu con lợn nhỏ thứ hai còn chưa kịp phản ứng, lại một con ngã gục. 

Sức mạnh của Giản Thanh Linh không bằng Mộc Tử Đằng.

Cô cúi xuống, vung một nhát cắt đứt chân trước bên trái của con lợn nhỏ, khiến nó không chạy được nữa. 

Khi đứng thẳng dậy, đúng lúc Mộc Tử Đằng chém xong con lợn thứ hai, cô không vội kết liễu con lợn cụt chân đang ngã dưới đất, mà lao về phía con lợn lớn vừa quay đầu xông tới. 

Hết Chương 4: Vào Núi.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    phamtuanh

    Cuối tuần r nàng ơi, có thể up 10 chương dk ko nànng ☺️

    1. Cấp 1

      NHÍM

      Hum nay Nhím up 10 chương nghen nàng, để Nhím cố gắng dịch nè <3 <3 <3

      1. Cấp 1

        phamtuanh

        Yeahhhh thanks nàng nhiều nhé, ta đợi mòn mỏi luôn á, ngày nào ko có chương mà ko ngủ được

  2. Cấp 1

    phamtuanh

    Cảm ơn nàng nhiều nha, sắp cuối tuần rồi hay nàng đăng 1 thể trăm chương đọc cho đã nghiền nàng ơii ☺️😅😂

  3. Cấp 1

    phamtuanh

    Nay không có chương mới hả nàng 🥲🥲🥲

  4. Cấp 1

    phamtuanh

    Aaaaa đúng 00:00 nàng đăng chương mới, cảm ơn nàng nhiều nhá, một ngày mà không đọc được chương mới là tối ko ngủ dk ☺️

  5. Cấp 1

    phamtuanh

    Nay không có chương mới ạ, mai nàng bù chương nha 🥲

Trả lời

You cannot copy content of this page