Chương 2: Vợ Chồng Lười
14/03/2025
Chương 1: Tái Sinh
14/03/2025
Chương 3: Vẫn Còn Dị Năng
14/03/2025
Chương 4: Vào Núi
16/03/2025
Chương 5: Lợn Rừng
16/03/2025
Chương 6: Cha Mẹ Mộc
21/03/2025
Chương 7: Cấy Mạ
21/03/2025
Chương 8: Đốp Chát Hai Chị Dâu
21/03/2025
Chương 9: Đón Cha Mẹ Qua Ăn Cơm
21/03/2025
Chương 10: Đón Cha Mẹ Qua Ăn Cơ
21/03/2025
Chương 11: Sân Nhà Thúi Hoắc
24/03/2025
Chương 12: Bán Thú Săn
24/03/2025
Chương 13: Mua Mua Mua
24/03/2025
Chương 14: Đào Hầm
24/03/2025
Chương 15: Người Có Nội Hàm
24/03/2025
Chương 16: Tặng Giày
27/03/2025
Chương 17: Đột Biến Gen?
27/03/2025
Chương 18: Về Nhà Mẹ Đẻ
27/03/2025
Chương 19: Mẹ Giản
27/03/2025
Chương 20: Thường Có Động Vật Lớn
27/03/2025
Chương 21: Tiểu Linh Có Thấy anh Vô Dụng Không?
28/03/2025
Chương 22: Chị Dâu Cả, Chị Dâu Hai Mặt Dày
28/03/2025
Chương 23: Uống nhiều nước là để lấp đầy bụng
28/03/2025
Chương 24: Đuổi hai chị dâu đi
28/03/2025
Chương 25: Anh cả và anh hai tìm đến tận cửa
28/03/2025
Chương 27: Mộc Tử Đằng giúp nhà cũ cấy mạ
28/03/2025
Chương 26: Mua lương thực
28/03/2025
Chương 28: Nếu tôi là đàn ông thì tốt biết mấy
28/03/2025
Chương 29: Có Người Chịu Đựng
28/03/2025
Chương 30: Mộc Tử Đằng Được Giải Phóng
28/03/2025
Chương 31:
29/03/2025
Chương 32:
29/03/2025
Chương 33:
29/03/2025
Chương 34:
29/03/2025
Chương 35:
29/03/2025
Chương 36:
29/03/2025
Chương 37:
29/03/2025
Chương 38:
29/03/2025
Chương 39:
29/03/2025
Chương 40:
29/03/2025
Chương 41:
30/03/2025
Chương 42:
30/03/2025
Chương 43:
30/03/2025
Chương 44:
30/03/2025
Chương 45:
30/03/2025
Chương 46:
31/03/2025
Chương 48:
31/03/2025
Chương 47:
31/03/2025
Chương 49:
31/03/2025
Chương 50:
31/03/2025
Chương 51:
01/04/2025
Chương 52:
01/04/2025
Chương 53:
01/04/2025
Chương 54:
01/04/2025
Chương 55:
01/04/2025
Chương 56:
02/04/2025
Chương 57:
02/04/2025
Chương 58:
02/04/2025
Chương 59:
02/04/2025
Chương 60:
02/04/2025
Chương 61:
03/04/2025
Chương 62:
03/04/2025
Chương 63:
03/04/2025
Chương 64:
03/04/2025
Chương 65:
03/04/2025
Chương 66:
04/04/2025
Chương 67:
04/04/2025
Chương 68:
04/04/2025
Chương 69:
04/04/2025
Chương 70:
04/04/2025
Chương 71:
05/04/2025
Chương 72:
05/04/2025
Chương 73:
05/04/2025
Chương 74:
05/04/2025
Chương 75:
05/04/2025
Chương 76:
06/04/2025
Chương 77:
06/04/2025
Chương 78:
06/04/2025
Chương 79:
06/04/2025
Chương 80:
06/04/2025
Chương 81:
07/04/2025
Chương 82:
07/04/2025
Chương 84:
07/04/2025
Chương 83:
07/04/2025
Chương 85:
07/04/2025
Chương 86:
07/04/2025
Chương 87:
07/04/2025
Chương 88:
07/04/2025
Chương 89:
07/04/2025
Chương 90:
07/04/2025
Chương 91:
08/04/2025
Chương 92:
08/04/2025
Chương 93:
08/04/2025
Chương 94:
08/04/2025
Chương 95:
08/04/2025
“Còn muốn uống nữa không? Mẹ đi lấy thêm một bát nhé.”
Mẹ Giản thấy hai người uống cạn bát nước trong chớp mắt, tưởng họ khát lắm, liền hỏi tiếp.
“Con không cần nữa, mẹ.”
“Con cũng không uống nữa, mẹ.”
Thấy hai người không nói khách sáo, mẹ Giản mang hai bát vào bếp.
“Hai đứa ngồi nghỉ đi, mẹ đi nấu cơm.”
Bếp và phòng chính liền nhau, chỉ cách một cái ngưỡng cửa.
Mẹ Giản đứng ở ngưỡng cửa nói xong, định quay vào thì bị Giản Thanh Linh gọi lại.
“Mẹ, đừng vội. Tụi con mang theo ít đồ, mẹ cất trước đi đã.”
“Mẹ nói rồi, tụi con đến thì đến, mang mấy thứ đó làm gì?”
Mẹ Giản cố ý cười trách.
Khi hai người vào, bà đã thấy con rể đeo gùi, biết chắc họ mang đồ theo, nhưng con rể không nói, bà cũng ngại hỏi.
“Lần đầu con về nhà mẹ đẻ, đương nhiên phải hoành tráng chút.”
Giản Thanh Linh cười đáp.
Mộc Tử Đằng không nói gì, chỉ đứng bên cạnh cười nhìn hai người trò chuyện.
Mẹ Giản thấy con gái lấy từng món ra, toàn đồ quý giá, trong lòng kinh ngạc.
Bà hạ giọng hỏi:
“Tiểu Linh, tụi con mang nhiều đồ về nhà mẹ thế này, nhà chồng không có ý kiến sao?”
Con gái mới cưới vài tháng, vừa về đã mang thịt, đường đỏ, bánh trứng, còn cả rượu.
Nhà Tiểu Linh đâu chỉ có mình cô là dâu, hai chị dâu kia không ý kiến gì sao?
Trước khi con gái cưới, bà cũng tìm hiểu về nhà chồng.
Ông bà thông gia thì ổn, nhưng hai chị dâu lại thích tranh giành, con rể là một gã lười biếng.
Nếu không phải con gái nhất quyết đòi cưới, họ chẳng đồng ý để con gả vào nhà đó.
Mẹ Giản tưởng giọng mình nhỏ, con rể không nghe thấy.
Bà đâu biết Mộc Tử Đằng giờ tai thính mắt tinh, nghe rõ mồn một.
Giản Thanh Linh bất đắc dĩ liếc mẹ một cái, chỉ muốn nói: “Mẹ, thật ra mẹ không cần cẩn thận vậy đâu, con rể mẹ không để ý đâu.”
Thấy ánh mắt trêu chọc của Mộc Tử Đằng, cô thở dài:
“Mẹ, không ai nói gì đâu. Nhà con giờ là con làm chủ.”
Mẹ Giản ngẩn ra, ngây ngô hỏi:
“Sao lại thế?”
Từ bao giờ mà con gái mình giỏi giang vậy?
“Tụi con phân gia rồi, sống riêng rồi.”
“Ơ, sao lại thế?”
Mới cưới mà đã phân gia? Nghĩ đến gì đó, bà kéo con gái xem xét khắp người, sợ cô bị thương tổn gì.
Thấy không có vết bầm hay trầy xước, bà thở phào, ngẩng lên nhìn Giản Thanh Linh, cẩn thận hỏi:
“Nói thật cho mẹ, con ở nhà đó có bị ủy khuất gì không? Đừng sợ, có ủy khuất thì còn cha mẹ làm chỗ dựa cho con, không được nữa thì còn ba anh em con.”
(Ủy khuất: Tủi thân, oan ức, hoặc cảm giác bị thiệt thòi.)
Không có vết thương ngoài, chắc là tổn thương trong lòng.
Nếu không, với tính không tranh không giành của con gái, chẳng đến mức gây mâu thuẫn với người ta.
Đã phân gia thì chắc chắn là chuyện lớn.
Phải nói là, mẹ Giản nghĩ hơi nhiều rồi.
Hơn nữa, hình tượng nguyên thân ở nhà mẹ đẻ và nhà chồng khác nhau một trời một vực, mẹ Giản hiểu lầm cũng chẳng lạ.
Nghe câu hỏi quan tâm và thấy ánh mắt hiền từ của bà, Giản Thanh Linh cười.
Đây là một người mẹ yêu thương con:
“Không có, mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy.”
“Vậy sao lại tách hai đứa ra sống riêng? Hai đứa là út, đáng lẽ phải ở nhà cũ với ông bà mới đúng.”
Mẹ Giản chẳng tin lời con gái.
Ở đây phân gia khác với một số nơi.
Thông thường người già ở với con út, hoặc mấy anh em thay phiên chăm sóc một thời gian.
“Cưới rồi đương nhiên phải phân gia. Nhưng anh cả anh hai của Tử Đằng không chịu dọn ra khỏi nhà cũ, nên tụi con phải dọn đi.”
“Mẹ yên tâm, nhà tụi con giờ ở là nhà gỗ mới xây, tụi con không thiệt. Mẹ xem, mấy thứ này đều do tụi con chuẩn bị, mẹ có thích không?”
Giản Thanh Linh tất nhiên không thể nói lý do thật với mẹ Giản.
Bà chỉ cần biết con gái sống tốt là đủ.
“Không bị ủy khuất là tốt.”
Lúc này mẹ Giản mới yên lòng.
“Giờ chỉ có hai đứa sống với nhau, sau này rảnh thì qua thăm nhiều chút, không cần tốn kém đâu.”
Mẹ Giản cảm thán, tay lướt qua từng món đồ.
“Sau này tính sau ạ.”
Giản Thanh Linh đáp qua loa.
Họ có điều kiện, cô muốn mang chút đồ về cho nhà mẹ đẻ thì có sao đâu.
Dĩ nhiên, mọi thứ đều phải có giới hạn.
Cô cũng mong nhà mẹ đẻ sau này không biến thành kiểu người chỉ biết hút máu con gái.
“Mẹ, đường đỏ và bánh trứng mẹ cất vào phòng đi, mẹ với cha giữ lại ăn.”
Giản Thanh Linh cầm hai món đưa cho mẹ Giản, còn lại kệ bà xử lý.
“Ơi…”
Sao có thể để hai ông bà ăn một mình, còn đám cháu trong nhà thì không được?
Mẹ Giản cất đồ xong, mang gà rừng và thịt lợn rừng vào bếp, định cắt hai cân thịt làm món chính trưa nay.
Lúc Giản Thanh Linh và mẹ Giản nói chuyện riêng, Mộc Tử Đằng tự giác ra sân trông mấy đứa nhỏ chơi.
Khi Giản Thanh Linh ra ngoài, anh đang nhìn núi xa.
“Anh nhìn gì vậy?”
“Nhìn núi lớn. Núi ở đây to hơn ngoài kia nhiều.”
Mộc Tử Đằng quay lại, nheo mắt nhìn cô.
“Trong đó có động vật lớn, thỉnh thoảng xuống núi phá hoại lương thực. Khoảng tháng Chín là chúng xuống.”
Ký ức nguyên thân ghi nhận chuyện này xảy ra thường xuyên.
“Khủng khiếp vậy sao? Người sống ở đây chẳng phải rất nguy hiểm à? Có những động vật lớn nào xuất hiện? Có ai bị thương vong không?”
Mộc Tử Đằng hỏi liền mấy câu, tò mò quá đỗi.
“Có lợn rừng, có sói. Nguyên thân chỉ thấy lợn rừng, vì chúng hay xuống phá lương thực.”
“Sói thì chỉ nghe tiếng tru, còn hổ hay gấu thì chưa thấy bao giờ.”
“Chục năm nay chưa nghe nói ai chết, nhưng bị thương thì thường xuyên có.”
Cô chỉ biết tình hình mười mấy năm, dù sao cơ thể này cũng mới mười tám tuổi.
Giản Thanh Linh nghiêng đầu nhìn anh, cười hỏi:
“Anh đã tò mò vậy, thì chiều vào xem không?”
“Được chứ. Vậy không thể nán lại nhà mẹ em lâu quá, em chịu được không?”
Mộc Tử Đằng hỏi ngược, anh thì vô tư, vì không phải cha mẹ anh.
Giản Thanh Linh lườm anh.
Cô không phải nguyên thân, tình cảm không sâu đậm vậy.
Chỉ cần làm tròn bổn phận của một người con là đủ.
Người từ tận thế mà đến, anh mong cô có bao nhiêu tình cảm dư thừa đây?
Bị cô liếc một cái, Mộc Tử Đằng cũng nhận ra mình vừa nói gì, anh cười ngượng, lặng lẽ quay lại nhìn núi xa.
“Em gái!”
Phía sau vang lên giọng phấn khích của đàn ông.
————————————————
Các tình yêu đọc xong chương thì tiện nhấn nút Like (<3) ở dưới giúp mình nhé. Để mình được sớm lên level ạ.
Cám ơn và chúc các tình yêu đọc truyện vui vẻ <3
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
phamtuanh
Chương 54-55 giống nhau các nàng ơi
7 ngày
phamtuanh
Mình nạp 50k Id 5793 lúc 00:57:39 bên admin nạp pha lê vào tk giúp mình vs
1 tuần
phamtuanh
Truyenhn5793
1 tuần
Phuongkhanh
Huhu, ra lẹ nha mấy bà , hóng quá
2 tuần