Danh sách chương

Như hôm nay, khi nhà nhà bận cấy lúa ngoài đồng, hai người vẫn ở nhà ngủ nướng. 

Không biết thế nào, mà hai tia sét đã đưa Mộc Tử Đằng và Giản Thanh Linh đến đây. 

Họ vốn sống ở tận thế.

Trong lúc cùng một đội lính đánh thuê nhỏ của căn cứ ra ngoài tìm vật tư, họ gặp phải làn sóng xác sống.

Toàn đội hai mươi hai người chết hết. 

Cảnh hai người trừng mắt trên giường chính là lúc họ vừa xuyên qua, chưa rõ thân phận đối phương, không dám mở miệng, sợ lộ tẩy. 

“Được sống lại lần nữa thật tốt.” 

Mười phút sau, Mộc Tử Đằng là người phá vỡ im lặng trước. 

“Giá mà không gian của em vẫn còn thì càng tốt hơn.”

Giản Thanh Linh uể oải gục xuống bàn bát tiên. 

Ở cái thời đại ăn không no mặc không ấm này, nếu đống vật tư trong không gian của cô vẫn còn, cô chẳng ngại tiếp tục bị thôn dân gọi là “con vợ lười”. 

“Không sao, dù không có dị năng, với cái sức mạnh tay không giết xác sống ở tận thế của chúng ta, cũng chẳng lo chết đói.”

Mộc Tử Đằng kéo tay cô, nhẹ nhàng xoa xoa, bóp bóp an ủi. 

“Ừ… vậy anh nói xem bước tiếp theo chúng ta làm gì? Giờ đã là năm 1956 rồi.”

Tuy Giản Thanh Linh đồng ý với lời Mộc Tử Đằng, nhưng cô không biết bắt đầu từ đâu. 

Năm 56? Bây giờ là tháng Năm, cuối năm đất đai sẽ theo chế độ công hữu. 

“Đương nhiên là cấy lúa lên ruộng nhà mình trước đã. Không thì sang năm lấy gì mà ăn?” 

“Nhà mình làm gì có mạ mà cấy? Còn lương thực à, hừ… gạo trong chum nhiều nhất cũng chỉ đủ cho hai đứa mình ăn hai tháng thôi.”

Giản Thanh Linh cười lạnh. 

Cô thật sự khâm phục hai kẻ lười biếng nguyên thân.

Nhà chỉ có chút ít lương thực, không biết tiết kiệm thì thôi, ngày nào cũng ngoài ăn ra chỉ biết ngủ.

May mà họ mới dọn khỏi nhà cũ được nửa tháng, lương thực chưa bị phung phí hết, nếu không cô phát điên mất. 

Nhưng giờ mới tháng Năm, còn tận năm tháng nữa mới đến vụ thu hoạch mùa thu, những ngày sau này sẽ rất bận rộn. 

“Haiz… để lát nữa anh qua chỗ cha mẹ hỏi xem họ có ủ sẵn mạ cho chúng ta không.” 

Họ mới dọn ra ngoài nửa tháng, anh nhớ trước khi rời nhà cũ, nhà đã bắt đầu ủ mạ rồi, theo lý thì chắc chắn có phần của họ. 

“Còn chuyện ăn uống thì đừng lo, ở gần núi lớn thế này, không chết đói được đâu.” 

“Vậy anh đi hỏi ngay đi, em nấu cơm.” 

Giản Thanh Linh lục lại ký ức của nguyên chủ trước khi phân gia, lòng nhẹ nhõm được một nửa. 

“Ừ.” 

Mộc Tử Đằng đi ra ngoài, Giản Thanh Linh thì vào bếp bắt tay làm cơm nước. 

Nhà bếp bừa bộn kinh khủng, nồi niêu bát đĩa tối qua ăn xong để vương vãi khắp nơi, rác trên sàn cũng chẳng ai quét, miệng lò đầy cỏ khô và củi vụn. 

Nguyên thân không phải lười bình thường đâu, thật may là nhà cô ta chưa cháy rụi. 

Giản Thanh Linh rửa sạch cái nồi nhỏ, vo gạo nấu cơm, rồi tiện thể dọn dẹp sơ qua nhà bếp. 

Đi một vòng quanh bếp, cuối cùng cô lấy mấy củ khoai tây trong cái rổ nhỏ, làm một món canh khoai tây chỉ có vài vệt dầu lấp ló. 

Haiz… giá mà dị năng không gian của cô vẫn còn thì tốt biết mấy.

Trong đó có mấy chục thùng dầu ăn, đủ cho hai người họ ăn mấy năm. 

Giản Thanh Linh làm xong cơm nước, bê một cái ghế nhỏ ra ngồi trước cửa bếp, mắt nhìn về phía cổng sân, tay mở ra khép lại, miệng lẩm bẩm:

“Cho một gói muối nào.” 

“Ồ…” 

Trọng lượng đột ngột xuất hiện trên tay khiến cô bóp nhẹ theo phản xạ. Giản Thanh Linh ngẩn ra, rồi mừng rỡ nhìn thứ trong tay mình. 

“Haha… dị năng của mình vẫn còn!” 

Cô vội nhắm mắt, dùng tinh thần lực tiến vào không gian. 

Sao thế này? 

Sao không gian của mình lại nhỏ đi thế này? Mười mét khối, chẳng phải đây là trạng thái lúc mình vừa kích hoạt dị năng sao? 

Nhìn đống vật tư chưa đầy năm mét vuông trong góc, Giản Thanh Linh không biết nên vui vì dị năng không gian vẫn còn và để lại cho cô chút vật tư, hay nên khóc vì đống vật tư khổng lồ đã biến mất. 

Đó là những thứ cô và Mộc Tử Đằng vất vả thu thập ở tận thế cơ mà? 

Thôi bỏ đi, dị năng không mất hẳn, cô nên hài lòng rồi. 

Đẳng cấp thấp thì có thể tu luyện lại, vật tư hết thì tích trữ tiếp. 

Theo bản năng, Giản Thanh Linh chưa từng nghĩ dị năng sẽ theo cô sang đây, nên chẳng buồn kiểm tra cơ thể có dị năng hay không.

Nếu không phải vừa nãy lẩm bẩm muốn một gói muối, mà trong không gian lại có đúng thứ đó, cô còn chẳng biết bao giờ mới phát hiện ra dị năng vẫn còn. 

Dị năng không gian đã theo sang, không biết dị năng hệ tinh thần của cô có còn không? 

Nghĩ là làm, cô tiếp tục cảm nhận năng lượng trong cơ thể. 

“Phù…” 

May quá, dị năng tinh thần cũng theo sang, cũng ở cấp một sơ kỳ, nhắm mắt có thể nhìn thấy mọi thứ trong phạm vi ba mươi mét. 

“Sao em lại ngồi ngẩn ra trước cửa bếp thế?” 

Mộc Tử Đằng gánh hai sọt mạ từ nhà cũ về.

Cổng sân nhà không khóa, từ xa anh đã thấy vợ mình ngồi trước cửa bếp.

Anh còn tưởng Tiểu Linh sẽ ra đón, tiện tay đỡ giúp anh một chút, vậy mà đến khi anh đặt gánh xuống, Tiểu Linh vẫn chẳng phản ứng gì. 

“Anh về rồi à.” 

Giản Thanh Linh nghĩ thông suốt, nghe tiếng thì thu gói muối lại, đứng dậy cười tươi nhìn người vừa đến. 

“Thứ trong tay em vừa nãy là muối đúng không?” 

“Đúng vậy, dị năng của em vẫn còn.”

Giản Thanh Linh nói xong, tưởng Mộc Tử Đằng sẽ ngạc nhiên, ai ngờ anh chỉ bình thản gật đầu. 

“Sao anh chẳng ngạc nhiên gì hết, hay là anh đã biết rồi?” 

Mộc Tử Đằng tiếp tục gật đầu:

“Trên đường về anh phát hiện ra rồi, nhưng đẳng cấp tụt về cấp một sơ kỳ.” 

Hết Chương 2: Vợ Chồng Lười.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    phamtuanh

    Cuối tuần r nàng ơi, có thể up 10 chương dk ko nànng ☺️

    1. Cấp 1

      NHÍM

      Hum nay Nhím up 10 chương nghen nàng, để Nhím cố gắng dịch nè <3 <3 <3

      1. Cấp 1

        phamtuanh

        Yeahhhh thanks nàng nhiều nhé, ta đợi mòn mỏi luôn á, ngày nào ko có chương mà ko ngủ được

  2. Cấp 1

    phamtuanh

    Cảm ơn nàng nhiều nha, sắp cuối tuần rồi hay nàng đăng 1 thể trăm chương đọc cho đã nghiền nàng ơii ☺️😅😂

  3. Cấp 1

    phamtuanh

    Nay không có chương mới hả nàng 🥲🥲🥲

  4. Cấp 1

    phamtuanh

    Aaaaa đúng 00:00 nàng đăng chương mới, cảm ơn nàng nhiều nhá, một ngày mà không đọc được chương mới là tối ko ngủ dk ☺️

  5. Cấp 1

    phamtuanh

    Nay không có chương mới ạ, mai nàng bù chương nha 🥲

Trả lời

You cannot copy content of this page