Danh sách chương

“Thấy thì mua thôi.”

Mộc Tử Đằng không giữ được tiền trong người:

“Vải gai này dày, làm được khăn trải giường.” 

“Còn làm được áo khoác nữa, không cần mặc sát người, chắn gió tốt lắm.” 

Hầu hết người ở đây đều mặc áo vải gai.

Tuy thô ráp, mặc không thoải mái, nhưng người dân đã quen, chẳng thấy gì lạ. 

Hai người thì không quen nổi.

May mà họ xuyên qua vào mùa hè, mùa hè mặc áo vải cotton thoáng mát. 

“Thế thì không vội làm, trước tiên thay khăn trải giường đã.” 

Anh đã ngán mặc quần áo nguyên thân để lại, ngủ trên chăn đệm nguyên thân dùng.

Lần trước vào huyện vội vàng, quên mua quần áo cho họ. Lần sau nhất định phải nhớ. 

“Được thôi, viền mép đơn giản thì em làm được.”

Còn may quần áo, đan áo len thì cô không biết:

“Nhưng hôm nay không được, mai giặt sạch phơi khô mới dùng được.”

Giản Thanh Linh tiếc nuối thở dài. 

Cô nghĩ giống anh, chỉ là lần trước cả hai cùng quên mất chuyện này. 

“Nhiều thời gian thế mà mình vẫn nhịn được, không vội một hai ngày này.”

Anh cũng chỉ nhớ ra khi thấy vải gai trong tiệm tạp hóa. 

Giản Thanh Linh nhìn lại đống đồ ăn và hỏi:

“Mấy thứ này anh định sắp xếp thế nào?” 

“Một gói đường đỏ, một gói bánh trứng, hai chai rượu, thêm một miếng thịt lợn rừng năm cân, em thấy sao?”

Quyết định cuối cùng vẫn là của Tiểu Linh. 

“Vâng, thêm ít kẹo đi. Nhà anh cả anh hai em còn vài đứa nhỏ.” 

Nguyên thân Giản Thanh Linh có hai anh trai, một em trai.

Bốn anh em, cô là con gái duy nhất.

Cha mẹ không trọng nam khinh nữ, đối xử công bằng với các con.

Hai anh trai và em trai yêu thương cô, hai chị dâu tính tình ôn hòa, cũng tốt với cô. 

Nhà cô còn nghèo hơn nhà họ Mộc, sống ở vùng núi nhiều, cao và lớn hơn chỗ này, đúng kiểu dân vùng núi.

Dân cư thưa thớt, nhà cách nhau xa. 

Chủ yếu trồng ngô, khoai lang, đậu nành, lương thực thô. Có ruộng lúa, nhưng rất ít. 

Trong môi trường gia đình ấm áp vậy, Giản Thanh Linh đương nhiên ít làm việc. 

Không phải không biết làm, mà ít làm. 

Từ núi xuống ra ngoài được là nhờ ngoại hình cô xinh đẹp, còn nguyên thân Mộc Tử Đằng lười biếng tiếng xấu đồn xa, khó tìm vợ.

Người ngoài thường xem thường dân núi, giống như dân thành phố coi thường nông thôn vậy. 

Hai người ưng nhau vì ngoại hình, khuyết điểm của đối phương chẳng thành vấn đề. 

Ở nhà mẹ đẻ, Giản Thanh Linh ít làm việc. Đến nhà chồng, thấy chồng lười, không làm gì, cô cũng lười theo.

Xem ra bản chất cô cũng lười biếng. 

“Được, sáng mai mua.” 

Tu luyện dị năng hai tiếng, hai người đi ngủ sớm. 

Sáng hôm sau, vì còn phải mua kẹo ở tiệm tạp hóa, họ khởi hành khi mặt trời đã lên. 

Với tốc độ người thường, đi bộ hơn bốn tiếng mới đến nhà mẹ đẻ cô.

Còn với hai người họ thì không nói trước được. 

Đường núi chỉ đủ một người đi, lúc lên dốc lúc xuống dốc, khi là đường đá, khi là đường đất.

Thời tiết tốt thì ổn, gặp mưa thì đường bùn đúng là không dành cho người, sâu một bước, cạn một bước, còn phải luôn cẩn thận để không trượt ngã. 

May mấy ngày nay trời nắng ráo, đường dễ đi. Gió núi thổi qua mát rượi. 

“Toàn núi thế này, trong đó chắc nhiều thú nhỏ. Chiều về chúng ta đi qua núi nhé?” 

Theo ký ức nguyên thân tiến lên núi, gần đến nhà mẹ đẻ, Giản Thanh Linh dừng lại, mắt khóa một hướng, ném viên đá nhỏ.

Tiếng gà kêu vang lên ngay tức thì. 

Thuấn di qua, một con gà rừng lông năm màu nằm dưới đất, đã tắt thở. 

 

Cô nhặt lên, thuấn di về bên Mộc Tử Đằng, nâng con gà cười:

“Lại thêm một món quà tặng.” 

“Haha… thú hoang ở đây đúng là khắp nơi. Tiếc là mấy anh em nhà em không biết săn. Có bản lĩnh này thì cũng chẳng nghèo vậy.”

Mộc Tử Đằng nhận con gà từ tay cô. 

“Họ mà có tay nghề đó thì lúc gả cho anh em cũng chẳng đến nỗi không có tiền hồi môn.” 

Nhưng vẫn làm được hai cái rương và mười cái ghế.

Với nhà quê, hồi môn vậy đã là hoành tráng, chỉ là không có đồng nào. 

“Sao không có? Chẳng phải có đồ đạc trong nhà sao? Còn hơn nhà chị dâu cả dâu hai nhiều.”

“Nhà họ chỉ có một người đến với một bọc quần áo, hết. Với lại, nhà anh vốn cũng không đưa nhiều sính lễ.” 

Đây cũng là lý do dù cô là dân núi gả vào nhà họ Mộc, nhưng hai chị dâu vẫn châm chọc cô suốt ngày. 

Con dâu từ khe núi nghèo mà hồi môn lại nhiều hơn họ, trong lòng sao thoải mái nổi. 

Sau khi phân gia, đống đồ đạc đó đều chuyển về nhà mới của họ.

Lúc ấy hai chị dâu còn định ngăn, nhưng chẳng thành. 

“Đúng vậy.”

Giản Thanh Linh vênh váo:

“Đi nhanh đi, không xa nữa là tới rồi.”

Cô bước lên trước dẫn đường. 

“Nói chứ, đây là lần đầu anh đi đường núi kiểu này đấy.”

Giọng Mộc Tử Đằng vang từ phía sau. 

“Nói bậy, rõ ràng là lần thứ hai.”

Lần đón dâu là lần đầu tiên. 

“Lần đón dâu không tính, đó không phải anh.” 

“Theo lời anh thì em cũng là lần đầu đi đường núi kiểu này. Trước kia đều là trải nghiệm của nguyên thân, không phải em.” 

Kiếp trước cả hai đều sinh ra và lớn lên ở thành phố. Sau tận thế, đường núi cũng là loại xe cộ qua được. 

Xuyên qua đây, đường núi vào rừng chỗ đông người đi thì rộng rãi, còn vào sâu trong rừng thì khác. 

“Haha… dù trước kia thế nào, thì giờ cơ thể này cũng là của chúng ta rồi.” 

Nói chuyện không ảnh hưởng tốc độ, chẳng mấy chốc họ đến nhà mẹ đẻ Giản Thanh Linh, thôn Vọng Sơn.

Gọi là thôn, thực ra chỉ có hơn hai mươi hộ. 

Thôn Vọng Sơn nằm trong một thung lũng, bao quanh bởi vài ngọn núi.

Hơn hai mươi hộ dân rải rác ở chân núi và lưng chừng núi, giữa thung lũng là một mảnh ruộng nhỏ.

Giữa các núi được khai phá thành đất khô. 

Hai người đứng trên miệng thung lũng, nhà mẹ đẻ Giản Thanh Linh ở lưng chừng núi đối diện. 

Lấy một cái gùi rỗng từ không gian ra cho Mộc Tử Đằng đeo, hai người theo đường núi xuống dốc thung lũng.

Từ xa đã thấy khói bốc lên từ ống khói vài hộ. 

“Chúng ta đi bao lâu rồi nhỉ? Không có đồng hồ xem giờ thật bất tiện.”

Giản Thanh Linh vừa xuống dốc vừa than. 

“Lần sau vào huyện mua một cái.”

Mộc Tử Đằng đồng cảm:

“Nhưng chắc chưa đến trưa.”

Giọng anh chắc chắn. 

Lúc mua kẹo ở tiệm tạp hóa, anh có hỏi giờ với ông chủ, mới tám giờ.

Đường đi anh ước chừng khoảng hai tiếng. 

Hết

Chương 18: Về Nhà Mẹ Đẻ.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    phamtuanh

    Cuối tuần r nàng ơi, có thể up 10 chương dk ko nànng ☺️

    1. Cấp 1

      NHÍM

      Hum nay Nhím up 10 chương nghen nàng, để Nhím cố gắng dịch nè <3 <3 <3

      1. Cấp 1

        phamtuanh

        Yeahhhh thanks nàng nhiều nhé, ta đợi mòn mỏi luôn á, ngày nào ko có chương mà ko ngủ được

  2. Cấp 1

    phamtuanh

    Cảm ơn nàng nhiều nha, sắp cuối tuần rồi hay nàng đăng 1 thể trăm chương đọc cho đã nghiền nàng ơii ☺️😅😂

  3. Cấp 1

    phamtuanh

    Nay không có chương mới hả nàng 🥲🥲🥲

  4. Cấp 1

    phamtuanh

    Aaaaa đúng 00:00 nàng đăng chương mới, cảm ơn nàng nhiều nhá, một ngày mà không đọc được chương mới là tối ko ngủ dk ☺️

  5. Cấp 1

    phamtuanh

    Nay không có chương mới ạ, mai nàng bù chương nha 🥲

Trả lời

You cannot copy content of this page